Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 226 - Chương 226: Như Vậy Cũng Có Thể Kiếm Tiền

Chương 226: Như vậy cũng có thể kiếm tiền Chương 226: Như vậy cũng có thể kiếm tiền

Ở bên ngoài hộp, Lý Đạo Huyền nhìn cảnh này chỉ biết cười như điên.

Cao Nhất Diệp lần này sẽ kiếm được nhiều tiền rồi.

Sách bán càng chạy, nàng kiếm được càng nhiều.

Hơn nữa tình huống của nàng có khác biệt, nàng tương đương với "tự trả tiền xuất bản sách", coi như là một khoản đầu tư, tiền lời đầu tư cao hơn nhiều so với tiền lời nhuận bút.

Nói đơn giản thì, chi phí nhuận bút tương đương với bạn viết sách cho khởi điểm tức là trang Qidian, khởi điểm trả cho bạn chi phí viết sách.

Mà tự trả tiền xuất bản sách, cũng tương đương với bạn tự mở cho mình một trang khởi điểm.

Cách thức nào kiếm tiền tốt hơn, không cần nói cũng biết.

Ba ngày sau, đợt in ấn thứ hai 500 quyển sách cũng bị cướp sạch, nhà sách Cao Gia đành phải in thêm đợt thứ ba, lại là 500 quyển, lại bị mua sạch trong nháy mắt.

Sự kiện tranh mua điên cuồng này, mãi cho đến đợt thứ sáu, tổng cộng in ấn 2700 quyển, lúc này mới tuyên cáo chấm dứt, thôn Cao Gia đã làm được "mỗi nhà đều có một, thậm chí là hai quyển", thị trường đã bão hòa, cuối cùng mới bán không được nữa.

Cao Nhất Diệp kiếm một khoản tiền lớn.

Nàng có Thiên tôn nuôi, cầm tiền cũng không có tác dụng gì, suy đi nghĩ lại rồi dứt khoát chạy vào trong Lưu Dân cốc, đem số tiền này phát cho các lão nhân khó khăn nhất.

Vừa làm như vậy, chuyện thánh nữ bán sách kiếm rất nhiều tiền lại chia cho mọi người, trong nháy mắt truyền khắp thôn Cao Gia...

Những người trong thôn am hiểu hội hoạ, trong lòng cũng không khỏi dâng lên ý nghĩ: vẽ một quyển truyện tranh có thể kiếm được rất nhiều tiền, tuy rằng ta không dám vẽ Thiên Tôn, nhưng ta kể câu chuyện khác là được mà, nói không chừng kiếm được một thùng vàng thì sao?

Ngày 10 tháng 7, năm Sùng Trinh thứ nhất, chuyện khai hoang đất vàng phụ cận Lưu Dân cốc rốt cục đạt được thành tích nhất định.

Từng mảng đất vàng bị xới tung lên, sửa sang thành từng ô ruộng hình vuông.

Mọi người không tranh cũng không đoạt, ước định với nhau, đất nhà ai khai hoang thì sẽ thuộc về nhà đó sử dụng.

Các thôn dân huyện Thanh Giản cũng không tham lam, mỗi nhà đều lượng sức mà làm, chỉ khai khẩn hai ba mẫu đất liền thu tay lại. Bọn họ cũng biết, chỉ dựa vào cái cuốc và sức lực của mình thì không thể tham nhiều, bằng không quản lý không xong, cuối cùng còn không nhất định có thu hoạch tốt hơn mảnh ruộng nhỏ.

Tuy nhiên...

Mảnh ruộng này rốt cuộc dùng để trồng cái gì mới tốt đây?

Bọn họ là từ huyện Thanh Giản tạo phản trốn tới đây, đương nhiên không mang theo hạt giống, muốn gieo trồng hoa màu ở mảnh ruộng này thì phải mua hạt giống, điều này cần một khoản đầu tư xa xỉ, nếu như không suy xét rõ ràng liền tiến hành qua loa, chẳng những thu hoạch không tốt, còn phải mất một khoản tiền hạt giống, khiến họ không khỏi thận trọng hơn.

Sáng sớm Điểm Đăng Tử Triệu Thắng đã tới tìm Cao Nhất Diệp: "Thánh nữ đại nhân, ta có một yêu cầu quá đáng."

Cao Nhất Diệp: "Cái gì thế?"

Triệu Thắng nói: "Người của Lưu Dân cốc chúng tôi đã khai hoang xong, thừa dịp bây giờ mới chỉ là trung tuần tháng bảy, vẫn còn kịp trồng một đợt hoa màu vào cuối mùa xuân, nhưng mà trong lòng mọi người đều không nắm chắc lắm, không biết ngài... có thể hay không... mời Thiên tôn, chỉ điểm cho mọi người một chút?"

"Hóa ra là việc này." Diệp Nhất Diệp chỉ đám mây thấp trên bầu trời: "Thiên Tôn vừa lúc đang ở trên bầu trời, người đã nghe rồi đấy."

Triệu Thắng vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt khẩn cầu.

Lý Đạo Huyền đang ăn món sườn que nướng.

Lời Triệu Thắng nói, y đương nhiên đã nghe được, thế nhưng... người mình đang đợi đem hạt giống vẫn chưa trở về, chuyện này làm sao cho phải đây?

Y đang nghĩ tới đây, khóe mắt đột nhiên hơi lệch đi, không khỏi mừng rỡ.

Hình Hồng Lang đã trở về rồi!

Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Lần này nàng mang về cũng không ít người. Ngoại trừ 38 thủ hạ buôn lậu muối của nàng ra, còn có thư sinh nghèo mặc quần áo văn sĩ, cũng có công tượng nghèo mặc áo vải thô, trùng trùng điệp điệp, một đám người đi theo.

Hơn nữa các thủ hạ của nàng cũng không còn đem gánh không trở về, trong gánh chứa đầy các loại hàng hóa kỳ quái.

Lần trước Lý Đạo Huyền phân phó nàng phải cố gắng mang một số đồ trong thôn không có trở về, quả nhiên nàng cũng không phụ sự ủy thác, nhìn thấy thứ gì trong thôn không có cứ mang về.

Cái gì đồ sứ trấn Cảnh Đức, chén lưu ly từ Tây Vực vận chuyển tới, tơ lụa gấm vóc từ Giang Nam tới, gà, vịt, đao võ sĩ của nước Oa, thậm chí còn có mấy con heo con...

Thậm chí còn có một nắm ớt đỏ.

Tây An không hổ là thành thị lớn nhất khu vực Tây Bắc, quả nhiên là có thể mua được rất nhiều hàng hóa cổ quái, trong đó đối với một người Song Khánh mà nói, thấy quả ớt đỏ quả thật là mắt sáng lên, rất thích thú, xem ra phải tìm thời gian dạy các người tí hon ăn cay rồi. Mặc dù dạy người Thiểm Tây ăn cay quả hơi lạ, nhưng ai bảo Thiên Tôn của các ngươi là người Song Khánh chứ?

Thiên Tôn nhất định phải thay đổi các ngươi!

Đương nhiên, chuyện như vậy cũng không vội, cứ từ từ mà chơi, hiện tại phải nắm bắt trọng điểm.

Thứ hữu dụng nhất mà nàng mang về là một gánh hạt ngô.

Cây ngô truyền vào Trung Quốc vào năm 1951. tại thời Minh Mạt, lại truyền bá đến mười tỉnh là Hà Bắc, Sơn Đông, Hà Nam, Thiểm Tây, Cam Túc, Giang Tô, An Huy, Quảng Đông, Quảng Tây, Quảng Tây, Vân Nam.

Nhưng mà, vẻn vẹn chỉ là "truyền bá", không có nghĩa là trồng với diện tích lớn.

Lý Đạo Huyền không phát hiện ra cây ngô trồng ở thôn Cao gia, thôn Trịnh gia, thôn Chủng gia cùng với hơn mười thôn trang xung quanh, thậm chí huyện Trừng Thành cũng không có ai nhắc đến, nhưng sau khi Hình Hồng Lang đến Tây An, thoáng nghe ngóng tin tức, vẫn là kiếm được nó.

Chỉ là đang thời kỳ hạn hán, giá lương thực cao đến mức dọa người, một đấu ngô đã bán được 800 đồng tiền.

Hình Hồng Lang không quan tâm giá cả, nàng biết Thiên Tôn chỉ rõ muốn thứ gì, không cần để ý giá cả, cứ mua là được, vì vậy mang về đủ một gánh.

Nhìn thấy cái này, Lý Đạo Huyền cũng có lòng tin.

Y cúi đầu, nói với Cao Nhất Diệp: "Nói với Triệu Thắng, bảo các hương thân của huyện Thanh Giản thử trồng ngô, hạt giống ngô đã được Hình Hồng Lang mang về thôn, những hạt giống này có thể phát cho các nông dân của Lưu Dân Cốc sử dụng trước, đợi sau khi thu hoạch sẽ trả tiền hạt giống cho kho thôn."

Triệu Thắng nghe xong, vẻ mặt ngơ ngác: "Cây ngô? Xin lỗi, tại hạ chỉ biết đọc sách, tay chân yếu ớt, ngũ cốc bất phân, ngay cả ngô là cái gì cũng không biết, khiến Thiên Tôn chê cười rồi."

"Không biết cũng rất bình thường, không cần coi thường bản thân." Lý Đạo Huyền lấy ra một tờ tư liệu "bắt đầu trồng ngô từ số 0" đã được in ra, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Triệu Thắng.

Thuận tiện còn kèm theo một phần phân hóa học: "Ngươi là người biết chữ, cho nên ta liền giao phương pháp này cho ngươi, cầm lấy chăm chỉ nghiên cứu, dạy các thôn dân theo cách này trồng ngô, mỗi một bước đều phải nghiêm khắc tuân thủ, tất có hồi báo hậu hĩnh."

Triệu Thắng nhìn tờ giấy to lớn kia, trong lòng mừng rỡ, không thể nghi ngờ, đây chắc chắn là phương pháp gieo trồng của tiên giới.

Nghe nói ruộng lúa mạch của thôn Cao gia và thôn Trịnh gia thu được nhiều lương thực hơn, toàn bộ nhờ sử dụng phân tiên, hiện tại Thiên Tôn lại đưa phân tiên cho chúng ta, còn tặng kèm diệu pháp của thần tiên làm ruộng, khà khà, vậy nông dân của huyện Thanh Giản ta, chỉ sợ là sắp vươn lên rồi.

Bình Luận (0)
Comment