Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 228 - Chương 228: Tới Tham Gia Lễ Hội Lẩu Thiên Tôn

Chương 228: Tới tham gia lễ hội lẩu Thiên Tôn Chương 228: Tới tham gia lễ hội lẩu Thiên Tôn

Đi đường đã lâu, lại vì tránh né tặc quân nên thay đổi tuyến đường, không thể đi vào huyện thành Hợp Dương nghỉ ngơi, Hồng Thừa Trù đã vừa mệt lại vừa đói.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ vẫn nghiêm chỉnh không loạn, trên y phục không thấy chút nếp nhăn, trên mặt không có chút mệt mỏi, cả người đoan chính, có vẻ ung dung không vội.

Lúc đi qua thôn Trịnh gia hắn liền kinh ngạc, thôn kia tựa như từng có mưa, xung quanh thôn cỏ mọc um tùm khắp nơi, cây cối cũng căng tràn nhựa sống, ruộng đồng tựa hồ mới thu gặt lúa mạch, còn lưu lại rất nhiều gốc rạ.

Thậm chí trong thôn còn có một hồ nước lớn, bên trong nguyên một hồ nước trong vắt.

Điều này làm cho hắn không hiểu nổi.

Nhưng có nước thì vẫn tốt, Hồng Thừa Trù lệnh cho thủ hạ tới múc một chậu nước sạch, lấy lược chải đầu, rửa mặt, làm cho bản thân tỉnh táo hơn. Hồng Thừa Trù hắn cũng không thể mặt mũi lấm lem như vậy gặp người, bất cứ lúc nào cũng phải giữ nguyên dáng vẻ.

Đi tới cửa tây thôn Trịnh Gia, lại nhìn thấy một con "đường đá" màu xám kỳ quái nằm song song với quan đạo, khiến hắn càng thêm kinh ngạc.

Vì cẩn thận, hắn không đi lên con "đường đá" cổ quái kia, mà bảo đám bộ hạ tiếp tục đi trên quan đạo, dọc theo quan đạo mà đi. Sau khi đi được sáu dặm thì đã tới thôn Cao gia.

"Phía trước là thôn trang nào? Mau mau báo lên."

Gia đinh phụ trách trinh sát lập tức hồi báo: "Lão gia, phía trước hẳn là thôn Cao Gia, hai năm trước tiểu nhân từng đi ngang qua nơi này, chỉ là một thôn nhỏ mà thôi, không biết vì sao, hiện tại đã biến thành thôn trấn rất lớn."

Hồng Thừa nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Những năm gần đây thiên hạ hạn hán, giặc cỏ khắp nơi, khiến dân chúng cũng bị ép chạy nạn khắp nơi, phụ cận nơi này rõ ràng có dấu vết trời mưa, có thể trồng hoa màu, cũng dễ dàng đào được rau dại. Nạn dân đến nơi này, tập trung lại thành một thị trấn lớn, cũng là việc có thể hiểu được, không phải kinh sợ, đừng làm ra vẻ nhà quê như vậy. Nhớ kỹ gia huấn của Hồng gia ta, dáng vẻ, lúc nào cũng phải chú ý tới dáng vẻ của mình, chớ để người khác chê cười."

Gia đinh vội vàng thu lại biểu cảm của mình.

Hồng Thừa Trù lại nói: "Nếu đã có một thị trấn lớn, chúng ta cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát, đi thôi."

Đám gia đinh Hồng gia hộ tống đội vận lương, chậm rãi đi vào thôn Cao gia.

Dân đoàn lính gác của thôn Cao gia tên là Thạch Kiên từ xa phát hiện ra đám người này, vội vàng trở về thông báo, sau đó Trình Húc lập tức trốn vào phía sau màn, Tam Thập Nhị thì dẫn theo Cao Nhất Diệp cùng mấy văn nhân đi ra đón.

Đại quan tứ phẩm triều đình, không ai dám khinh thường.

Lý Đạo Huyền cũng lập tức tập trung sự chú ý hơn. Hồng Thừa Trù này quả thật là nghe tiếng đã lâu, nếu như bây giờ mình sử ra "găng tay Vô Cực" là lập tức có thể đập chết tên Hán gian bài danh đệ nhất trong [Nhị Thần Truyện] này.

Nhưng mà...

Làm như vậy có đúng không?

Hồng Thừa Trù vào mấy chục năm sau mới đầu hàng, đó là chuyện về sau, bây giờ chuyện này còn chưa xảy ra.

Có thể dùng một chuyện còn chưa phát sinh mà đòi đi xét xử một người sao?

Tựa hồ không tốt lắm!

Bên trong điện ảnh Marvel, Deadpool xuyên không trở lại trước thế chiến thứ hai, nhìn thấy nguyên thủ lúc còn nhỏ, cũng không nhân cơ hội làm gì.

Chuyện chưa từng xảy ra, có thể đừng cho nó xảy ra, biện pháp tốt nhất chính là không cho người ta có cơ hội trải qua loại thử thách này.

Lý Đạo Huyền khẽ thở dài: Hồng Thừa Trù! Có lẽ... Lần này có ta ở đây, sẽ không để ngươi thua trận tụt cả quần nữa, trước tiên ta sẽ không giết ngươi.

Đoàn người Hồng Thừa Trù, vẫn duy trì dáng vẻ đoan chính và đi vào thôn Cao gia.

Tất cả gia đinh Hồng gia, ai nấy tinh thần phấn chấn, khí vũ hiên ngang, nhìn không chớp mắt, mà bản nhân Hồng Thừa Trù càng ưỡn ngực ngẩng đầu, dáng vẻ đường đường.

Bất quá, mặc dù hắn nhìn như mắt không chớp, nhưng trên thực tế tròng mắt lại láo liên như tặc, đang rất nhanh đánh giá thôn Cao gia.

Tường thành cao tới ba trượng, hương thân của thôn này rất có thực lực, không phải đại hộ bình thường có thể so sánh.

Trong thôn có ruộng lúa mạch từng thu hoạch, khu chợ năm màu rực rỡ...

Xe ngựa kỳ quái nữa?

Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc xe lửa to khổng lồ kia, Hồng Thừa Trù thiếu chút nữa không thể duy trì được dáng vẻ của mình, lộ ra vẻ mặt giống như kẻ nhà quê, vội vàng cố khống chế cơ mặt, không để cho chúng có chút vặn vẹo nào.

Không được hoảng, dáng vẻ! Nhất định là trò quỷ của người Tây Dương, người Tây Dương thích nhất làm mấy cái trò có vẻ quái đản này. Bản quan nếu lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất định sẽ bị đám người Tây Dương chế giễu.

Đúng lúc này, Tam Thập Nhị tiến lên nghênh đón: "Tại hạ là quản sự của Lý gia trong thôn Cao gia này, tên là Tam Thập Nhị, không có tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội."

Hồng Thừa Trù không nói gì, tự có gia đinh của hắn thay mặt lên tiếng: "Lão gia nhà ta là Thiểm Tây đốc lương đạo Hồng Thừa Trù Hồng lão gia, phụ trách áp giải lương thảo triều đình, dọc đường đi qua nơi đây, dự định ở đây nghỉ ngơi một đêm."

Đây cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì!

Lúc đại quan triều đình làm việc công, đi ngang qua nhà đại hộ, muốn tá túc, đó đều là chuyện rất bình thường, đại hộ bình thường đều sẽ chiêu đãi thật tốt, rồi mới đưa tiễn, coi như là biết điều, kết một cái thiện duyên.

Nói không chừng sẽ có một ngày, đại quan này sẽ trở tay để che chở cho ngươi.

Tam Thập Nhị đương nhiên hiểu quy tắc ngầm này, cười nói: "Hồng đại nhân chịu tới đây làm khách, đương nhiên là hoan nghênh cực kỳ, tại hạ lập tức sắp xếp chỗ ở cho mọi người."

Đúng lúc này, Cao Nhất Diệp tiến đến bên tai Tam Thập Nhị, thấp giọng nói: "Thiên Tôn hạ lệnh, mời Hồng Thừa Trù đi qua ăn lễ, chung vui với mọi người."

Tam Thập Nhị nghe xong, vẫn duy trì nụ cười trên mặt, lập tức tiếp lời: "Đúng rồi, hôm nay thôn chúng tôi vừa vặn cử hành 'lễ hội lẩu Thiên Tôn', Hồng đại nhân nếu không ngại, có thể qua xem một chút."

Trên đỉnh đầu Hồng Thừa Trù từ từ mọc lên một dấu chấm hỏi: "Lễ hội lẩu Thiên Tôn?"

Tam Thập Nhị chỉ tay về bên cạnh hồ nước, Hồng Thừa Trù đưa mắt nhìn theo. Chỉ thấy trên bãi đất trống cạnh hồ nước bày biện mấy trăm cái nồi, đang đun nước. Nước lẩu sôi sùng sục nhìn qua rất hấp dẫn, bên cạnh còn bày rất nhiều bàn, trên mỗi bàn bày rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khác nhau.

Có mặn có chay có dưới biển có trên cạn có trên trời...

Đang hạn hán mà thôn này lại có đồ ăn phong phú như vậy?

Có lầm hay không?

Hồng Thừa Trù lập tức tập trung sự chú ý vào bên đó.

Tam Thập Nhị cười: "Các gia đinh đại nhân mang theo và các quân gia cùng áp giải lương thảo, khẳng định vừa đói vừa mệt rồi, sao không qua ăn lễ chung vui, có thịt có rau, ăn một bữa ngon đi?"

Hồng Thừa Trù quay đầu nhìn lại, đám thủ hạ quả thật vừa mệt vừa đói, đang nhìn hơn một trăm cái nồi phía trước, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ to "muốn ăn".

"Ừm!"

Hồng Thừa Trù vẫn rất chiếu cố gia đinh của mình, trầm giọng nói: "Đi đi, thận trọng mà tham gia, chú ý dáng vẻ ăn uống, đừng quấy nhiễu bách tính nơi đây."

Trên tay hắn có hơn trăm tên gia đinh, mấy trăm binh sĩ và dân phu vận chuyển lương thực, mọi người đồng thanh hoan hô, lao đến chỗ đống nồi đang sôi trào.

Thế là, lễ hội lẩu Thiên Tôn, chính thức khai mạc !

- Giải thích, Trùng Khánh được xem là nơi khai sinh ra món lẩu, chất lượng món lẩu ở đây nổi tiếng cả thế giới, lẩu Trùng Khánh được xem như đặc sản và là văn hoá ẩm thực địa phương, đặc biệt nước dùng rất cay. Lễ hội Lẩu Trùng Khánh thường xuyên được tổ chức để quảng bá. Hết giải thích.

Bình Luận (0)
Comment