Lễ hội lẩu khai mạc, đầu tiên lộ ra tướng ăn khó coi cũng không phải người thôn Cao Gia.
Bởi vì thôn Cao Gia vật tư phong phú, từ lâu đã qua giai đoạn "quỷ đói giành đồ ăn" rồi.
Khó coi chính là đám dân phu áp vận lương thực!
Bọn họ đều là dân nghèo khổ sở, sau khi được quan phủ chiêu binh, từ Hàn Thành một đường đẩy xe lương, đi hơn một trăm dặm đường đến thôn Cao gia, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, trên đường đi cũng chưa ăn được một bữa ngon lành nào.
Hiện tại nhìn thấy nhiều nguyên liệu nấu ăn màu sắc phong phú, còn có cái nồi đã sôi nước, làm sao còn nhịn được nữa.
Một đám dân phu rụt rè nhìn các thôn dân Cao Gia, không dám xuống tay, nhưng các thôn dân Cao gia sau khi nhìn thấy thánh nữ nháy mắt với bọn họ liền hiểu ý, cùng nở nụ cười, cầm đũa lên gắp thức ăn trên bàn đã chuẩn bị sẵn, cho vào nồi.
Thịt, bao tử, ruột vịt, ngó sen...
Các loại thức ăn lập tức cuộn trào trong nồi, mùi lẩu tràn ngập.
Trong mùi thơm có vị cay cay, nhưng dân phu không chú ý tới.
Đã đói bụng, lại thấy chủ nhân nơi này cho phép, liền nhanh chóng cầm đũa lên gắp một miếng thịt trong nồi, muốn bỏ vào miệng.
Cao Nhất Diệp vội vàng ngăn cản: "Thể chất của mọi người không giống người trong thôn chúng tôi, tuyệt đối không thể ăn món ăn trong nồi nước màu đỏ, cẩn thận tiêu chảy mất mạng, mọi người chỉ có thể ăn đồ ăn trong nồi canh suông thôi."
Đám dân phu lúc này mới phát hiện, nơi này có hai loại nồi, một loại là nước dùng màu đỏ, một loại là nước dùng màu trắng...
Được nhắc nhở, bọn họ lúc này mới nhớ ra, nước dùng màu đỏ kia ngửi thì có gì đó không đúng, bèn vội vàng lấy đũa gắp đồ ăn đã nấu chín, ném vào trong miệng...
Xì! Nóng quá, nóng quá!
Nhưng thật sảng khoái!
"Mùi vị này thật phong phú, có muối, có dầu, còn có tiêu... gia vị thật là phong phú, quá ngon."
Các dân phu đã bao giờ ăn qua món ngon như vậy, thoáng cái ăn mà nước mắt giàn giụa, tựa như con mèo nhỏ bị vứt bỏ, khi được con người cho ăn, nó vừa ăn vừa khóc.
Binh lính và gia đinh của Hồng Thừa Trù lúc này mới đi lên theo, cùng hưởng dụng, sau đó phát ra tiếng ồ ồ kinh ngạc.
Nếu khách nhân đã bắt đầu thì các thôn dân Cao gia cũng không đợi nữa, bắt đầu ăn thôi!
Hơn 4000 người bu lại vây quanh mấy trăm cái nồi, cùng nhau ăn lẩu.
"Oa, mùi vị của nồi nước màu đỏ này nồng quá."
"Ti! Cay quá cay quá, mùi vị này ta không ăn được, ta phải ăn nồi kia."
"Ồ? Các ngươi ăn không quen sao? Ta cảm thấy vị cay này rất sảng khoái a."
Phần lớn mọi người không quen ăn cay, cũng may Lý Đạo Huyền đã sớm có chuẩn bị, nồi nước dùng màu đỏ cũng không nhiều, cũng chỉ có khoảng mười nồi này thôi, nồi nước dùng suông là chủ lưu, vì vậy phần lớn mọi người đều ăn nồi nước dùng suông, rất ít người ăn cay được ngồi quanh nồi nước dùng đỏ. Họ vừa ăn, vừa phát ra tiếng rít nhè nhẹ mất mặt.
Rất nhanh, thủ hạ của Hồng Thừa Trù liền hoà hợp lại với người của thôn Cao gia, đã không có khác biệt thân phận, tất cả đều biến thành "bạn nhậu" vây quanh một cái nồi.
"Nào nào, huynh đệ ngươi nếm thử miếng thịt này, ăn ngon lắm."
"Mùi vị của huyết rất lạ."
"Nhưng thật sự ăn rất ngon, ha ha ha."
"Nào, bỏ măng này vào nồi đi."
"Hiện tại sắp mùa hè rồi, các ngươi còn có măng để ăn à? Sao vẫn bảo tồn đến bây giờ vậy?"
"Đây là măng Tiên giới, không chọn mùa."
"Ha ha ha, nói láo lừa gạt ta."
Hồng Thừa Trù nhìn thấy các thủ hạ của mình và các thôn dân Cao Gia ăn với nhau rất vui vẻ, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Thứ này thật sự ăn rất ngon, mấu chốt là bầu không khí rất thân thiện, mới cùng ăn một bữa mà bọn họ liền trở nên giống như bạn cũ nhiều năm vậy, kỳ quái, sức cuốn hút thật là kỳ lạ.
Đang nghĩ tới đây, Tam Thập Nhị đi lại gần: "Hồng đại nhân, chúng tôi đã bày một nồi lẩu thanh tĩnh, ngài cũng dùng bữa đi."
Mặc dù bề ngoài Hồng Thừa Trù dáng vẻ đạo mạo, nhưng trên thực tế cũng vừa mệt vừa đói, hiện tại làm sao nhịn được nữa, liền gật đầu: "Vậy bản quan làm phiền rồi."
Hắn xuống ngựa, theo Tam Thập Nhị đi vào chủ bảo.
Đi tới một cái giếng trời, giữa giếng trời cũng đã bày sẵn nồi, hơn nữa còn là hai cái nồi, một nước dùng suông, một nước dùng đỏ.
Ở chỗ này là mâm đặc biệt, dành cho tầng lớp quản lý của thôn Cao Gia như Cao Nhất Diệp, Tam Thập Nhị, Tam tiểu thư, Đàm Lập Văn, Vương tiên sinh, Bạch phu nhân, Bạch công tử.
Nhìn thấy Hồng Thừa Trù đi tới, mọi người nhao nhao thi lễ.
Hồng Thừa Trù cũng đã quen ứng phó với loại tràng diện này, khi quan trường xã giao cũng thường ăn cơm với những người không quen một bàn, dù sao cũng đều là gia quyến của hương thân đại hộ, không thành vấn đề.
Tiện tay ôm quyền làm lễ, liền ngồi xuống bên cạnh hai cái nồi.
Vừa ngồi xuống, hắn liền nhíu mày.
Trong nồi lẩu bay lên mùi vị cay và mỡ trâu rất nồng, mùi này rất dễ bám vào quần áo, vậy sẽ ảnh hưởng tới dáng vẻ của hắn rồi.
Lần này lại không chuẩn bị quan phục để thay, lỡ như ngày mai xuất phát đi đến Tây An, tuần phủ đại nhân ngửi được trên người hắn có mùi mỡ trâu, vậy thật đúng là xấu hổ hết sức.
Hắn vội vàng ngồi cách nồi lẩu nước dùng đỏ xa một chút, sau đó cầm lấy đũa, nếm thử miếng thịt vừa được đun xong trong nồi nước dùng suông, lông mày khẽ nhếch lên, ơ? Thứ này, ngon bất ngờ a. Gia vị thật phong phú, một miếng liền có thể nếm được muối, tiêu, gừng, tỏi các loại mùi vị.
Chế biến một nồi nước dùng này, chỉ thêm các loại gia vị thôi đã phải bỏ ra một số tiền lớn.
Lại nghĩ tới, bãi đất trống bên ngoài có tới mấy trăm cái nồi.
Cái này...
Thôn này thực lực ra sao?
Hắn không khỏi giật mình.
Lý Đạo Huyền "chú ý" đến vẻ mặt biến hóa vi diệu của hắn, không khỏi mừng thầm: bị dọa rồi hả? Hắc hắc!
"Hồng đại nhân, lần này ngài áp giải lương thảo đi Tây An, là tuần phủ đại nhân rốt cuộc tính toán chấn chỉnh nạn phỉ hoạn sao?" Tam Thập Nhị vẫn rất quan tâm điều này: "Không đợi chúng nó 'cướp đến mùa xuân sẽ tự ổn định' nữa hả?"
Hồng Thừa Trù nghe ra mùi trêu chọc trong giọng nói của Tam Thập Nhị, lập tức hiểu được, người này không quen nhìn chính sách của tuần phủ đại nhân, vậy thì thật trùng hợp, bản quan cũng nhìn không quen.
Cùng khen người chưa chắc hăng hái, nhưng nếu cùng mắng chửi người, vậy thì phải thể hiện ra rồi.
Hồng Thừa Trù hừ một tiếng nói: "Hồ Diên Yến kia tuổi già hồ đồ, còn chưa thấy rõ tình thế của Thiểm Tây này, năm ngoái hắn nói 'cướp đến mùa xuân sẽ tự ổn định', nhưng hiện tại mùa xuân đã sắp qua rồi, tặc khấu đâu thấy chút nào muốn tự ổn định? Hừ, ngược lại càng diễn biến dữ dội hơn, ba chữ tự ổn định, thật sự là buồn cười, đối phó bọn ác tặc này, chung quy phải dùng một chữ diệt."
Tam Thập Nhị nói: "Ồ? Nói cách khác... lần này ngài áp giải lương thảo, là muốn đưa cho tuần phủ đại nhân phát quân lương, để xuất binh trấn áp lưu tặc."
Hồng Thừa Trù gật đầu: "Đúng vậy! Tuần phủ đại nhân hiện tại đã kịp nhận ra, nhất định phải xuất binh trấn áp mới được. Nhất là Bạch Thủy Vương Nhị kia, hiện tại càng lúc càng ác liệt, không xuất binh đối phó, chỉ sợ sẽ đuôi to khó vẫy."
Hai chữ Vương Nhị vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều tinh thần tỉnh táo.
Ngay cả Lý Đạo Huyền cũng rất muốn hỏi một câu: "Vương Nhị hiện tại sao rồi?"