Hồng Thừa Trù bị khơi dậy hứng thú nói chuyện, liền rủ rỉ nói ra.
Thì ra gần đây Vương Nhị cũng không nhàn rỗi.
Từ sau khi rời khỏi huyện Trừng Thành, đầu tiên là tiến vào huyện Nghi Quân, triệu tập 6000 đại quân, công phá huyện thành Nghi Quân, băm đầu tri huyện, đến đoạn này thì mọi người đều biết.
Sau đó, Vương Nhị tiếp tục di chuyển về hướng bắc.
Hắn biết càng gần Tây An thì càng dễ bị quan binh truy sát, muốn an toàn thì phải tiếp tục đi về hướng bắc mới được, vì vậy xuyên qua huyện Nghi Quân tiến vào Lạc Xuyên, ở chỗ này hợp binh với Lạc Xuyên Không Dính Bùn.
Sau một khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, Vương Nhị không coi trọng nhân phẩm của Không Dính Bùn, không muốn cùng chơi với hắn, lại tiếp tục đi về phía Bắc, không lâu đã đến bên ngoài phủ Duyên An.
Hồng Thừa Trù nói: "Khi Vương Nhị chạy tới phủ Duyên An, vừa vặn đụng phải Sấm Vương cũng tạo phản khởi sự."
Lý Đạo Huyền nghe được hai chữ "Sấm Vương" thì khẽ sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra, lúc này vẫn còn hơi sớm, Sấm Vương này cũng không phải là Lý Tự Thành, mà là Sấm Vương đời thứ nhất, An Tắc Cao Nghênh Tường.
Lúc này vẫn là giai đoạn đầu của khởi nghĩa nông dân, Cao Nghênh Tường không muốn liên lụy thân tộc, cho nên không tự báo tên họ, mà lấy biệt hiệu "Sấm Vương" đánh thiên hạ, hai năm sau mới có thể tự bạo tính danh. Cho nên hiện tại ngoài Lý Đạo Huyền ra, không còn ai biết tên thật của hắn ta.
Hồng Thừa Trù tiếp tục nói: "Vương Nhị và An Tắc Sấm Vương hợp binh với nhau, thanh thế đại chấn, tổng binh lực vượt qua một vạn. Nhưng phủ Duyên An là một phủ thành, không phải bọn họ đánh được, hai người vòng qua phủ thành tiếp tục lên phía bắc, không lâu sau đã đến Du Lâm."
Tam Thập Nhị thấp giọng nói: "Khu vực Du Lâm cũng không phải đang có tạo phản đấy chứ?"
Hồng Thừa Trù cười: "Ngươi nói đúng, khu vực Du Lâm cũng đang náo loạn, Tuy Đức Tử Kim Lương, Phủ Cốc Vương Gia Dận, hai người này cũng vừa lúc tạo phản khởi sự, Vương Nhị, Sấm Vương và Vương Gia Dận, Tử Kim Lương hội hợp, bốn tên trùm thổ phỉ tập hợp một chỗ, binh lực nhiều đến mấy vạn, thanh thế to lớn."
Mọi người nghe đến đó, trên mặt đều tỏ ra hoảng sợ.
Bất tri bất giác, tặc quân bên ngoài đã đạt đến mấy vạn rồi sao?
Hồng Thừa Trù: "Vương Gia Dận kia xuất thân biên quân, cung mã thành thạo, còn hiểu cách huấn luyện binh sĩ, chế tạo binh khí. Mà Vương Nhị lại là phản tặc đệ nhất thiên hạ thanh danh hiển hách, hai người gộp lại, một người dùng danh tiếng của mình là có thể mời tới rất nhiều lục lâm hào kiệt gia nhập, một người khác thì dùng thủ đoạn huấn luyện biên quân để huấn luyện phản tặc..."
Nói tới đây, Hồng Thừa Trù lại còn cười ra tiếng: "Cướp đến mùa xuân sẽ tự ổn định! Hắc! Cướp đến mùa xuân sẽ tự ổn định! Thật sự là cười chết bản quan. Năm ngoái vào lúc này, nếu có ai đi báo cáo tặc nhân làm loạn, tuần phủ đại nhân sẽ không phân rõ trắng đen rõ ràng, đè ra đánh cho một trận, không cho phép nói trên đời này có tặc, ha ha ha, bây giờ thì hay rồi, ngươi không nói, ta không nói, tất cả mọi người đều không nói, sau đó tặc tử cũng đã động một cái là mấy vạn người. Hiện tại không muốn cũng phải nói, ta xem hắn có đau đầu hay không."
Mọi người câm nín.
Hồi lâu, mới nghe được Tam Thập Nhị thở dài: "Loạn tới loạn lui, chung quy là dân chúng chịu khổ, ài. Hồng đại nhân, tại hạ không có kiến thức gì, không biết chuyện phản tặc này, rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể giải quyết?"
Trong lồng ngực Hồng Thừa Trù từ lâu đã chất chứa bao nhiêu nỗi niềm, khổ nỗi không thể nói với ai, hiện tại được người hỏi tới, nghĩ đến ở đây nói cũng không sao, liền dứt khoát tiếp tục chậm rãi nói: "Họa lưu tặc, bắt nguồn từ thiên tai, mà thiên tai này trong thời gian ngắn không nhìn thấy cách giải quyết nào, bởi vậy, chiêu an lưu tặc là vô dụng, cho dù có thể nhất thời xoa dịu, bọn chúng cũng không có lương thực để ăn, sớm muộn gì cũng sẽ phản. Muốn bình tặc loạn này, cuối cùng vẫn phải giết sạch toàn bộ tặc khấu mới được."
Tam Thập Nhị: "Giết sạch, quá mức trái với thiên hoà, có thể cân nhắc lại hay không, nếu có đủ lương thực để ăn, vậy sẽ không cần giết sạch rồi?"
"Đúng vậy! Nếu có đủ lương thực, có thể trấn an được, cũng không cần giết sạch." Hồng Thừa Trù nói: "Nhưng mà thiên hạ hạn hán, lại không thấy chút dấu hiệu nào muốn kết thúc, đi đâu kiếm đủ lương thực? Trừ phi ông trời mở mắt..."
Hắn lắc đầu: "Cho nên, cuối cùng vẫn phải giết sạch mới được."
Ở vị trí của hắn, nhìn không thấy ngoại trừ giết ra, còn có lối ra khác.
Lý Đạo Huyền không khỏi thở dài, tuy y và Minh triều không có quan hệ mật thiết, cũng không định giúp Minh triều. Nhưng nếu đứng trên lập trường Minh triều thì việc tiêu diệt lưu khấu không thể nghi ngờ là tốt nhất, hoặc có thể nói là biện pháp duy nhất để giải quyết.
Những năm cuối Minh triều, có bao nhiêu vị tuần phủ, tổng đốc áp dụng thái độ chiêu an đối với lưu khấu, tỷ như Dương Hạc, Hùng Văn Xán đều chủ trì chiêu an, nhưng không có ngoại lệ đều thất bại.
Vì sao?
Nguyên nhân rất đơn giản, ngươi chiêu an người ta trở về thì phải cung cấp thức ăn, cung cấp ruộng vườn cho người ta, phải giúp người ta có thể sống sót. Nếu không làm được, vậy ngươi chiêu an như thế nào?
Nhưng Minh triều quốc khố eo hẹp, không thể cung cấp đủ thức ăn.
Thiên tai phủ đầu, triều đình nhà Minh cũng không cung cấp được hoàn cảnh để trồng trọt ra lương thực.
Mấy lần chiêu an, cuối cùng đều thất bại, ngược lại bởi vì chiêu an đã cho lưu khấu có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, lưu khấu giả bộ tiếp nhận chiêu an, ăn vài bữa của triều đình, nghỉ ngơi trong vài ngày, sau đó lại lập tức phản, lại lần nữa làm náo loạn, bức càng nhiều lương dân làm tặc, tiến thêm một bước phá hư sức sản xuất, làm giảm đi sản lượng lương thực.
Sau khi phá hư sức sản xuất, sản lượng lương thực càng thấp, cuối cùng dẫn tới thiếu hụt lương thực của mấy chục triệu người.
Thiếu hụt lớn như vậy, phải có nhiều người chết đi, những người còn lại mới có đủ thức ăn vượt qua những năm thiên tai.
Cho nên, lúc ấy cách giải quyết duy nhất của triều đình chính là vào thời kỳ đầu tạo phản phải bỏ đi ý nghĩ ngây thơ chiêu an, liều mạng tiêu diệt phản quân, bảo vệ dân chúng không tạo phản, bảo vệ sức sản xuất, mới có thể ngăn cản sự thiếu hụt lương thực mở rộng thêm một bước, về sau mới có thể ít chết đi nhiều người.
Nhưng nếu ngay từ đầu đã tiêu diệt máu tanh thì lại quá tổn thương thiên hòa, ngoại trừ Mãn Thanh, Trương Hiến Trung và số ít tác giả sảng văn trên mạng thì những người khác không làm nổi.
Vì vậy, triều đình nhà Minh chỉ có thể một hồi chiêu an, một hồi lại vây quét, cứ qua lại không quyết giữa chiêu an và tiêu trừ.
May mắn chính là Lý Đạo Huyền có thể đối kháng được thiên tai.
Y không có quan hệt mất thiết với triều đình nhà Minh, y có lòng tin có thể không đi con đường "giết sạch", y có rất nhiều lương thực, hiện tại thiếu khuyết duy nhất của y chỉ là nhân tài có thể quản lý tốt các phương diện sự vụ...
Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Hỏi Hồng Thừa Trù xem, nếu thật sự có người giải quyết được vấn đề lương thực, hắn ta sẽ làm thế nào?"
Cao Nhất Diệp vội vàng lặng lẽ thuật lại bên tai Tam Thập Nhị.
Tam Thập Nhị ổn định lại, trầm giọng nói: "Hồng đại nhân, người đừng trách tại hạ nói nhiều... Tại hạ cả gan muốn hỏi, nếu có người có thể cung cấp đủ thức ăn cho đại nhân..."
Hồng Thừa Trù cười khẩy một tiếng: "Nếu thật sự có đầy đủ thức ăn, vậy thì rất đơn giản, giết sạch mấy tên tặc xấu làm việc không có chừng mực, nhiều lần nhảy nhọt kia đi, sau đó chiêu an những lương dân bị ép phải đi theo giặc, cung cấp đủ thức ăn, nạn phỉ họa này tự nhiên có thể định."
Nói tới đây, hắn không khỏi thở dài: "Nhưng chung quy chỉ có thể suy nghĩ một chút thôi, đầu tiên, bản quan không lấy ra được nhiều lương thực như vậy. Thứ hai, bản quan chẳng qua chỉ là một tiểu quan tứ phẩm đốc lương đạo, áp giải lương thảo mà thôi. Đại sự bực này, làm gì đến lượt bản quan tới làm chủ? Để mấy lão già ngu dốt tới làm chuyện này, sẽ chỉ làm cho rối tung lên thôi."
Thật ra phương pháp mà hắn nói, chính là biện pháp hiện tại Lý Đạo Huyền đang dùng, y nghĩ thầm: năng lực của người này rất mạnh, hiện tại vẫn chưa có thành tích gì. Nếu có thể tại trước khi hắn sa đọa đưa hắn vào thôn Cao gia trở thành người tí hon nhà mình, không cho hắn cơ hội sa đọa. Lấy năng lực của người này, nói không chừng có thể có chút tác dụng.
Đáng tiếc...
Loại tứ phẩm đại quan này muốn biến thành nhà mình thực không dễ dàng, tuyệt không phải bản thân hiển linh là có thể khiến hắn cúi đầu bái lạy.
Người quan càng lớn, dục vọng quyền lực cũng càng lớn, thủ đoạn nhỏ cũng càng nhiều.
Nếu mình "hiển linh" với hắn, biểu diễn "găng tay Vô Cực", có lẽ hắn sẽ lập tức cúng bái, biểu hiện thần phục, giả bộ rất ngoan ngoãn. Sau đó vừa đi ra phạm vi tầm nhìn của mình liền chạy thật xa, cả đời không bước vào thôn Cao gia nửa bước.
Loại người như thế thường rất giảo hoạt.
Chỉ có thể tạm thời từ bỏ!
Tùy duyên vậy.