"Ài, nói những thứ này cũng vô dụng, không nói nữa." Tâm trạng Hồng Thừa Trù trở nên không tốt lắm: "Thôi ăn đi."
Trong nồi lẩu cuồn cuộn các loại nguyên liệu nấu ăn, hắn dùng đũa gắp mấy thứ ra ăn thử, mọi thứ đều rất hài lòng, không khỏi thán phục, nguyên liệu nấu ăn phong phú, gia vị cũng đầy đủ, cái nồi lẩu nho nhỏ này rất được coi trọng: "Ta xem quý thôn cực kỳ giàu có, không biết gia bảo này là sản nghiệp của gia tộc nào?"
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Lão gia nhà ta họ Lý."
Hồng Thừa Trù: "Gia bảo trong thôn Cao gia, nhưng họ Lý sao? Chậc chậc! Có thực lực, có thực lực a."
Trong lòng thầm nghĩ: Xem ra là một gia tộc cổ xưa lánh đời, không muốn người ngoài biết, cho nên đổi cả tên của thôn đi, Lý gia này quá có thực lực, không thể khinh thường.
Tam Thập Nhị nói: "Chúng ta cũng không có thực lực gì, nói không chừng sau này sẽ còn có lúc cầu cạnh Hồng đại nhân."
Hồng Thừa Trù: "Không dám, không dám."
Hắn tùy tiện nói một câu cho có lệ, còn được hay không thì phải xem sau này có giá trị lợi dụng cho nhau nữa không.
"Được rồi, Hồng đại nhân vẫn luôn ăn nồi nước dùng suông, có muốn thử nồi nước dùng đỏ bên này hay không?" Tam Thập Nhị gắp lên một miếng thịt bò từ trong nồi nước dùng đỏ bỏ vào miệng: "Chậc, ăn ngon, không nghĩ tới ta lại ăn được loại thức ăn cay xè thế này, trước kia chính ta cũng không biết."
Bạch công tử lại lắc đầu: "Cay khó ăn quá, ta không thích."
Cao Nhất Diệp và Tam tiểu thư cũng nói: "Không thích."
Nhưng Đàm Lập Văn và Bạch phu nhân lại nói: "Chúng tôi cảm thấy ăn rất ngon mà, cay rất có cảm giác."
Bọn họ cứ như vậy mà tranh cãi, ngược lại khiến Hồng Thừa Trù cảm thấy hứng thú, muốn thử xem, nhưng mà lại không muốn dính mùi vị mỡ trâu vào trên y phục, phải cách cái nồi nước đỏ kia rất xa, cánh tay lại duỗi rất dài, với đũa đến xa nhất, dùng đầu đũa nhẹ nhàng gắp một miếng thịt và bỏ vào trong miệng của mình.
"Chậc!"
Cay thật, nhưng mà sảng khoái.
Hồng Thừa Trù lúc này mới phát hiện, mình cũng ăn cay được. Hắn cảm thấy món ăn trong nồi nước đỏ lại càng ngon hơn trong nồi nước suông.
"Hồng đại nhân, qua đây ngồi đi." Tam Thập Nhị ngồi ở bên nồi nước đỏ, ngoắc tay với hắn.
Hồng Thừa Trù lại lắc đầu, ăn ngon thì ăn ngon, ngồi qua đó thì thôi, y phục tuyệt đối không thể bị ám mùi lẩu, không thể phá hủy dáng vẻ của mình!
Hắn tiếp tục duy trì khoảng cách ngồi thật xa, duỗi tay dài tới, chiếc đũa cũng duỗi dài ra gắp một miếng đồ ăn trong nồi canh đỏ, đưa qua cái bàn rồi bỏ vào trong miệng, cơ mặt vì bảo trì dáng vẻ mà không thể lộ vẻ thoải mái, nhưng trong ánh mắt lại không thể che giấu được sảng khoái.
Tam Thập Nhị đột nhiên mở miệng: "Hồng đại nhân, dầu... dính vào cằm..."
"Hả?" Hồng Thừa Trù kinh hãi, dùng thời gian 0,01 giây, đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một tấm gương đồng, soi soi vào gương, đúng rồi, trên cằm dính một vết dầu đỏ, cái này... cái này... cái này... cái này, cái này quá ảnh hưởng tới dáng vẻ của bản quan rồi.
Hắn chỉ dùng thời gian 0,01 giây, chạy tới trước mặt hạ nhân đang đứng ở cửa giếng trời chờ hầu hạ hắn, lấy ra một cái khăn tay, dùng 0,01 giây lau sạch cái cằm, lại dùng 0,01 giây thoắt cái trở về bên cạnh bàn.
Lại dùng 0,01 giây đoan chính ngồi xuống, còn thuận tay vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục...
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Hồng Thừa Trù hình như chưa từng động đậy qua, nhưng vết dầu trên cằm đã biến mất, y phục cũng được vuốt phẳng.
Hồng Thừa Trù làm ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì: "Ăn, mọi người tiếp tục ăn đi."
Mọi người câm nín.
Vì sao đột nhiên lại muốn đánh hắn?
Như vậy vấn đề tới rồi, đánh đại quan tứ phẩm của triều đình, sẽ phán mấy năm?
Đêm hôm đó, khách và chủ tận hoan, tất cả mọi người đều vui vẻ mà trải qua lễ hội lẩu, dân trong thôn Cao gia cùng với mấy trăm thủ hạ của Hồng Thừa Trù, có ba phần năm đã thức tỉnh thuộc tính "ăn cay", nhưng có hai phần năm lại tỏ vẻ: cái thứ ớt này cả đời không đụng tới.
Lý Đạo Huyền cũng không thèm để ý, từ từ mà đến, một ngày nào đó, các ngươi sẽ mang theo lão bà cùng nhau ăn lẩu ca hát, hướng tới tương lai tươi đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hồng Thừa Trù thức dậy sớm, dẫn theo thủ hạ tạm biệt thôn Cao gia, tiếp tục đi về hướng Tây An.
Chuyến đi này của hắn, hành động tiễu phỉ sẽ oanh oanh liệt chính thức bắt đầu, nhưng mà Lý Đạo Huyền biết bọn họ nhất định sẽ thất bại, căn bản không có khả năng thành công. Hắn chỉ muốn biết lần kế tiếp Hồng Thừa Trù tới là lúc nào, và có thể gạt người tí hon này vào thôn biến thành người tí hon nhà mình hay không.
Tùy duyên vậy!
Thế giới bên ngoài càng loạn hơn, tuần phủ Thiểm Tây Hồ Đình Yến bắt đầu làm việc, phái ra đại quân truy sát lưu khấu, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Thiểm Tây chấn động, quan binh khắp nơi chạy tới chạy lui.
Bạch Diên thỉnh thoảng truyền đến tin tức, quan binh ở một nơi nào đó đánh bại Không Dính Bùn.
Quan binh lại đánh bại Tử Kim Lương ở một nơi nào đó.
Quan binh lại đánh bại Tả Quải Tử ở một nơi nào đó.
Quan binh vô cùng uy phong, mỗi lần chiến tất thắng, cơ hồ không hề bại trận, nhưng mà cũng không có tác dụng gì, mặc dù tặc binh một mực bại trận, binh lực lại không ngừng tăng lên, càng đánh càng nhiều, càng bại càng nhiều...
Khi ở bên ngoài nhốn nháo như một nồi cháo, thôn Cao gia cũng không nhàn rỗi.
Hình Hồng Lang mang gà, vịt, heo con từ Tây An về, tuy không nhiều lắm, nhưng để chúng nó chậm rãi sinh sản, tương lai cũng rất có hi vọng.
Trước kia các thôn dân không dám nuôi, là bởi vì người cũng nuôi không được, nào dám nuôi những thứ này. Hiện tại có lương thực dư thừa, vậy khẳng định phải nuôi súc vật.
Thế nhưng nuôi gà thì cũng thôi đi, nuôi vịt không khỏi có chút xấu hổ, bởi vì, Cao Tam Nương nuôi hai con vịt con lại nhảy vào hồ nước lớn trong thôn, một đám thôn dân đang liều mạng đuổi vịt lên bờ.
Lão thôn trưởng chỉ vào mũi Cao Tam Nương mắng to: "Đây là nguồn nước duy nhất của chúng ta, mau bắt con vịt thối tha nhà cô ra."
Cao Tam Nương cũng lúng túng không thôi: "Ta lập tức..."
"Được rồi được rồi, đừng ồn nữa." Cao Nhất Diệp cười hì hì chạy tới, quơ hai tay nói: "Mọi người đừng lo lắng, Thiên Tôn nói, vịt thì nhất định phải nuôi, lại ban cho chúng ta một cái hồ nước lớn để chăn vịt, nuôi cá."
Các thôn dân: "Oa! Đến rồi."
Quả nhiên bầu trời lại xuất hiện một cái ao rất lớn, lần này ao nước không còn là chất liệu kỳ quái nữa mà là một cái ao bằng đá, bàn tay khổng lồ vàng óng đủ mọi màu sắc của Thiên Tôn từ trên trời vươn xuống, hai ba động tác đã đào ra một cái hố to trên mặt đất, rồi bỏ cái ao đá vào trong...
Tiếp theo "ngân hà lạc cửu thiên", trong nháy mắt đã lấp đầy cái ao.
Cao Nhất Diệp cười to: "Thiên Tôn nói, cái ao này là bằng đá tự nhiên hoàn toàn, có thể dùng để nuôi cá nuôi vịt, mọi người đừng bắt nạt con vịt nhỏ của Cao Tam Nương nuôi nữa, con vịt nhỏ thật đáng yêu."
Các thôn dân lắc đầu: "Chúng tôi là bị vịt bắt nạt, nó lại tắm trong nguồn nước của chúng ta dùng để uống, có trời mới biết nó có ị ra đó hay không."
Cao Nhất Diệp: "Chẳng phải mọi người cũng từng tắm trong ao đó sao?"
Các thôn dân cười: "Người và vịt sao có thể giống nhau được."
Thôn Cao Gia ngày hôm nay tràn ngập bầu không khí vui vẻ.