Tỉnh Thiểm Tây chiến loạn khắp nơi, thiên hạ ầm ầm dậy sóng.
Tháng 8, đội trưởng đội 1 Nhãn Tiền Nhi dưới trướng Không Dính Bùn, dẫn người tiến vào huyện Trừng Thành, quân tiên phong trực chỉ trấn Phùng Nguyên.
Huyện lệnh Trừng Thành Lương Thế Hiền suất lĩnh dân đoàn của huyện thành Trừng Thành và trấn Phùng Nguyên, lần thứ hai tử thủ trấn Phùng Nguyên, ra sức đánh một trận.
Lần này Lương Thế hiền đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, ngoại trừ có 500 cây cung nhựa mượn của thôn Cao gia, ngoài ra còn tự chế ra mấy trăm cây cung nghiêm chỉnh, gần ngàn dân đoàn tử thủ thành trì, tên bay như mưa.
Tiếp theo tuần kiểm Phương Vô Thượng dẫn quân giết tới, đã đẩy lùi Nhãn Tiền Nhi.
Tháng 9, các tội phạm cải tạo của thôn Cao Gia đến lúc mãn hình phạt, toàn bộ ra tù, bắt đầu một cuộc sống mới. Đồng thời tặc Hợp Dương Phiên Sơn Nguyệt lại lần nữa tiến vào huyện Trừng Thành, quy mô tiến công thôn Tuyền Câu, bị dân đoàn của thôn dân Tuyền Câu và tuần kiểm Phương Vô Thượng đánh lui.
Tháng 10, Nghi Xuyên Tả Quải Tử thế lớn, không còn che giấu thân phận thật của mình nữa, tự báo tên thật là Vương Tử Thuận, người giang hồ xưng là Vương Tả Quải, dẫn 8000 đại quân hoành hành tại huyện Nghi Xuyên, không ngờ gặp phải Thiểm Tây đốc lương đạo Hồng Thừa Trù, bị binh lính của Hồng gia đánh một trận tơi bời, Vương Tả Quải thảm bại, một lần nữa trốn vào núi Hoàng Long, khiến cho Bạch gia bảo cũng lần nữa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Ngày 3 tháng 11, hạ chiếu thành viên nội các hội thôi. Các đại thần triều đình liệt Lại bộ tả thị lang là Thành Cơ Mệnh và Lễ bộ hữu thị lang là Tiền Khiêm Ích, đồng thời Trịnh Dĩ Vĩ, Lý Bằng Phương, Tôn Thận Hành, Hà Như Sủng, Tiết Tam Tỉnh, Thịnh Dĩ Hoằng, La Dụ Nghĩa, Vương Vĩnh Quang, Tào Vu Biện, tổng cộng 11 người được hội thôi. Còn Lễ bộ thượng thư Ôn Thể Nhân, thị lang Chu Diên Nho, lấy lý do không được nhân vọng, không ủng hộ. Minh Mạt đại đảng tranh chính thức mở màn...
- Giải thích, hội thôi là hội đồng đề cử và bổ nhiệm. Hết giải thích.
Ba tháng ngắn ngủi, thế giới bên ngoài trở nên hỗn loạn.
Mà thôn Cao gia lại vẫn tràn ngập trong bầu không khí tường hòa, ồ không đúng, không thể nói tường hòa, phải nói thành: Các nông dân Lưu Dân cốc đang nhìn những cây ngô mình bắt đầu từ khai hoang đến khi một nắm phân, một nắm nước tiểu trồng lớn lên, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa chờ mong!
Thời gian thu hoạch ngô đã đến.
Thật ra Lý Đạo Huyền cũng có chút khẩn trương, dù sao y cũng là đứa trẻ lớn lên trong thành thị, không phân biệt ngũ cốc, không hiểu chút nào về nông nghiệp, tuy rằng in ra bản "gieo trồng ngô bắt đầu từ số 0" giao hết cho Triệu Thắng, nhưng y cũng không biết phương pháp này có đáng tin, có thể thực hiện hay không.
Nếu chẳng may không thành công, hại dân chúng lãng phí rất nhiều sức lực, đau lòng uất ức, thì kẻ làm Thiên Tôn như y cũng sẽ không vui.
Bây giờ chính là lúc công bố tất cả.
Triệu Thắng tâm tình khẩn trương đi tới trước ruộng ngô rậm rạp.
Những cây ngô thẳng đứng cao khoảng thân người, phía trên kết một trái bắp ngô to tròn, chúng còn được bọc trong lá cây màu xanh, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc ra sao.
Nếu như là hoa mầu của các nông dân tự trồng, đã sớm có người vụng trộm lột lá cây ra xem bên trong rốt cuộc là thứ gì, nhưng đây là "tiên lương", dùng "tiên pháp" trồng, Thiên Tôn còn từng hạ lệnh "phải nghiêm ngặt dựa theo cách gieo trồng trên thiên thư viết" để trồng.
Các nông dân thành thật nào dám làm trái pháp chỉ của Thiên Tôn, không dám nhìn lén, hoàn toàn không biết bên trong quả hình thoi kia rốt cuộc mọc ra cái gì.
Mãi tới khi đến thời điểm thu hoạch viết trên "tiên phương", bọn họ mới mời Triệu Thắng tới, do hắn tự tay công bố xem loại "tiên lương" thần kỳ này rốt cuộc là cái gì.
Hô hấp của mọi người đều rất nặng nề.
Ngay cả Lý Đạo Huyền cũng phải đổ mồ hôi hột.
Triệu Thắng dùng cánh tay run rẩy, bắt lấy một bắp ngô, dùng sức bẻ một cái...
Mọi người đồng loạt hoan hô: "Hái được rồi!"
"A!" Triệu Thắng kêu to một tiếng, không bẻ xuống.
Mọi người câm nín.
Triệu Thắng lại dùng sức: "Oa oa oa!"
Vẫn không bẻ ra được.
Triệu Thắng thở hồng hộc: "Phù phù phù! Muốn bẻ thứ này xuống tốn sức quá. Làm nghề nông thì ra mệt như vậy sao? Phù phù... ai tới, giúp tại hạ..."
Mọi người đồng thời ôm mặt, vỗ tay lên mặt mình, phát ra một tiếng "bốp" chỉnh tề.
Tên này bẻ sai chỗ rồi đúng không? Cố gắng bẻ thân ngô làm cái gì?
Cuối cùng vẫn là lão thôn trưởng của Giải Gia Câu ra mặt, lão nhân gia mặc dù gầy ốm, còn chưa đứng đến vai Triệu Thắng, nhưng lại trông tháo vát mạnh mẽ, nắm lấy một bắp ngô, động tác giống như bẻ cổ người khác, răng rắc một tiếng, bẻ nó xuống.
Toàn bộ nông dân của Lưu Dân cốc cùng hoan hô: "Bẻ xuống rồi! Thật tốt quá, rốt cuộc bẻ xuống rồi."
Lý Đạo Huyền cũng không khỏi siết chặt nắm tay: Hay lắm ! Bẻ xuống rồi. Ơ? Chờ một chút, không đúng! Chỉ bẻ xuống bắp ngô thôi mà, mẹ nó cái này có gì mà vui mừng? Đều do Triệu Thắng, làm sai lệch tiết tấu.
Lão thôn trưởng tay chân luống cuống cầm bắp ngô, nhất thời không biết nên làm gì, mấy giây sau mới nhớ ra, muốn lột nó ra xem, lại luống cuống tay chân một lúc, cuối cùng lột lá cây xuống.
Một bắp ngô vàng óng được bày ra trước mặt mọi người, hạt tròn trịa óng ánh mượt mà.
Mọi người thấy vậy sửng sốt: "Thì ra, cái quả mà chúng ta trồng trong bảy tháng chính là nó. Chỉ là nó kết trên một cái cây thôi, không khác gì mấy lúa mạch kết trên bông lúa."
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, mọi người đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, kinh hô lên: "Ai da, loại cây nông nghiệp này, kết một quả thôi đã to như vậy, thế này phải tới mấy lượng?"
Thôn trưởng Giải Gia Câu ước lượng bắp ngô trong tay một chút, vẻ mặt không dám tin: "Một cây như vậy, chí ít hơn nửa cân."
"Ôi trời ơi, một cây đã vượt qua nửa cân?
"Bên trong có lõi, phải lấy ra mới tính."
"Cho dù lấy nó ra, cũng phải gần nửa cân."
"Ôi trời ơi! Sản lượng này lợi hại quá."
"Một cây đã nặng như vậy, một mẫu đất có thể thu bao nhiêu?"
"Ít nhất 500 cân!"
Bọn họ đã quen nhìn bông lúa mạch, nhưng thứ này so sánh với bắp ngô, thật sự là nhỏ hơn quá nhiều, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Các nông dân trung thực, bị sản lượng đáng sợ của cây ngô làm cho sợ hãi.
Chết lặng một hồi, các thôn dân lớn tiếng hoan hô: "Tiên lương! Quá lợi hại! Tiên lương quá lợi hại."
"Trên mảnh đất vàng cằn cỗi, không ngờ chúng ta có thể trồng một mẫu đất được 500 cân lương thực, trời ạ."
"Không phải tiên lương gì, đây là hoa màu của nhân gian giới mà Hình hảo hán mang về từ Tây An. Chúng ta chỉ dùng tiên pháp và phân tiên mà Thiên Tôn cho, mới có thể trồng được tốt như vậy."
"Ồ, đúng đúng đúng! Là công hiệu của tiên pháp và phân tiên."
"Thiên Tôn phù hộ!"
"Thiên Tôn phù hộ!"
Các nông dân trong Lưu Dân cốc hoan hô nhảy nhót, vui vô cùng.
Lý Đạo Huyền cũng nhẹ nhàng thở ra: Làm được rồi! Tốt quá, không để cho các người tí hon nhà mình khổ cực uổng phí. Sau này bọn họ có kinh nghiệm trồng trọt rồi, không ngừng cải tiến phương pháp, nếu thêm trừ sâu, hẳn là còn có thể nâng cao thêm sản lượng.
Đương nhiên, cái đó không gấp được.
Y đang nghĩ tới đây thì nhìn thấy từ trên người các nông dân của Lưu Dân cốc bay lên từng điểm ánh sáng lấp lánh, hòa vào trong hộp, tiếp đó, cái hộp toả ra kim quang, chỉ số cứu vớt lại tăng thêm lần nữa.
Tầm nhìn lại tăng cao, hơn nữa, biên độ tăng lên lần này không hề nhỏ, bởi vì lần này đối với cuộc sống cảm thấy thật hạnh phúc, số lượng nông dân được cứu vớt linh hồn cũng không ít.