Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 233 - Chương 233: Bạch Gia Bảo Tiến Vào Tầm Nhìn

Chương 233: Bạch gia bảo tiến vào tầm nhìn Chương 233: Bạch gia bảo tiến vào tầm nhìn

Nếu tầm nhìn tăng cao trên diện rộng, đương nhiên Lý Đạo Huyền phải vội vàng tuần tra phạm vi tầm nhìn mới tăng lên của mình.

Trong lòng y có một nơi bức thiết muốn nhìn một cái, đương nhiên ưu tiên ấn xuống hai nút "Tây","Bắc".

Rất nhanh, tầm nhìn đưa tới một thôn trang mới,"thôn Thạch Khúc", nhưng bên trong đã không còn một bóng người, đây hình như là thôn của Thạch Lão Tứ, lại ấn vào nút hướng tây bắc, lại thêm một cái "Hạ Gia Câu", bên trong cũng không có một bóng người.

Lại tiếp tục ấn...

Ấn ấn, một gia bảo khổng lồ lọt vào tầm nhìn của Lý Đạo Huyền.

Gia bảo hình vuông, rõ ràng trước đây không lâu vừa mới trải qua tu sửa, bố cục có hiềm nghi rõ ràng là sao chép của Khách Gia vi ốc, có bốn vọng lâu cao cao, còn có một vọng lâu mới được dựng lên không lâu.

Trên sân thượng tầng ba vọng lâu, một nam tử bạch y thướt tha, trên tay còn cầm một quyển sách [ Số Học Sơ Trung năm nhất quyển hạ], đang dốc sức nghiên cứu, trên bàn còn chất đống giấy viết đã bị bỏ đi.

Bạch Diên, là Bạch Diên!

Lý Đạo Huyền thầm mừng rỡ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Bạch gia bảo.

Rất muốn đưa tay xuống chọc Bạch Diên một cái, coi như chào hỏi, song nhìn thấy Bạch Diên đang nghiêm túc làm đề số học, nên tạm thời đừng quấy rầy hắn.

Lý Đạo Huyền tiếp tục điều chỉnh tầm nhìn, quan sát tình huống xung quanh Bạch gia bảo.

Sau khi tầm nhìn lướt qua Bạch gia bảo, chỉ có thể di chuyển về hướng bắc hơn một dặm nữa là không dời đi nổi, cũng chỉ vừa mới nhìn thấy chân núi Hoàng Long, trước mắt còn chưa nhìn thấy tình cảnh trên núi.

Lại kéo về, dò xét xung quanh.

Xung quanh Bạch gia bảo là ruộng đất bao la, nhưng tất cả đều khô nứt như những đường vân trên mai rùa. Lại ấn hơi xa một chút, còn có vài thôn trang nhỏ, lấy hình nửa vòng tròn bảo vệ Bạch gia bảo ở chính giữa.

Bố cục này ngược lại khá giống tình huống của thôn Cao Gia bây giờ, chính giữa là Cao gia bảo, sau đó lấy Cao gia bảo làm trung tâm, các thôn trang như Lưu Dân cốc, thôn làm công bao vây xung quanh.

Chỉ là quy mô Bạch gia bảo nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa tất cả ruộng đồng xung quanh Cao gia bảo đều bắt đầu vận chuyển bình thường, nhưng Bạch gia bảo bên này vẫn là một vùng đất vàng.

Lý Đạo Huyền tiện tay di chuyển tầm nhìn, nhìn lướt qua tình hình mấy thôn trang xung quanh Bạch gia bảo, những thôn này hoặc lớn hoặc nhỏ, có cái quy mô hơn trăm người, có cái quy mô chỉ có mấy chục người.

Thôn dân bên trong thoạt nhìn thì tinh thần đã tốt hơn rất nhiều so với các thôn dân trong các thôn hoang vắng mình tìm thấy lúc trước.

Mặc dù thiên tai vô tình, nhưng tên hài hước Bạch Diên này lại vẫn rất hữu tình. Hạn hán hai năm trước, Bạch Diên vẫn luôn dùng tài lực của mình cứu tế thôn dân xung quanh, về sau Lý Đạo Huyền lại thường xuyên phái xe hàng vận chuyển lương thực đến, không ngừng giúp Bạch Diên cứu tế thôn dân, khiến cho các thôn dân xung quanh Bạch gia bảo miễn cưỡng có thể sống được, cũng không đến mức phải chạy nạn, xem như giữ vững nhân khẩu ở chỗ này.

Lý Đạo Huyền cũng rất hài lòng, nhìn thấy tình trạng của Bạch gia bảo, liền biết mình cho tới nay không nhìn lầm Bạch Diên...

Làm thế nào để cho Bạch gia bảo và các thôn trang xung quanh có một cái lễ gặp mặt đây?

Trời mưa khẳng định sẽ là một ý tưởng rất tốt, nhưng Bạch gia bảo cộng thêm các thôn làng xung quanh, chiếm diện tích rất rộng, mưa của Lý Đạo Huyền là không lo xuể được, mưa bên trái lại mưa bên phải, phải mất bao lâu mới được? Lễ gặp mặt này có vẻ như không làm cho người ta vui vẻ được, chỉ có thể làm một cách lặng lẽ.

Lễ gặp mặt nhất định phải lớn, phải dọa các thôn dân giật mình mới thú vị.

Lý Đạo Huyền tiếp tục di chuyển tầm nhìn của mình, rất nhanh y đã phát hiện một chỗ không bình thường.

Ở chính giữa Bạch gia bảo và các thôn trang kia, có một cái hố lõm rất lớn.

Thật sự rất lớn, nếu như Lý Đạo Huyền đem trung tâm của cái hộp đặt vào giữa cái hố kia, cái hố đó thậm chí có thể bằng cả cái hộp, cái này không thể gọi là hố, phải nên gọi là hố trời.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, Bạch gia bảo và toàn bộ thôn trang nhỏ xung quanh đều vây quanh cái hố trời này.

Lúc đầu Lý Đạo Huyền không nghĩ ra, thế nhưng sau khi qua mấy giây, cái đèn sau đầu liền sáng lên, đây vốn không phải hố trời gì cả, mà là một cái hồ nước.

Một hồ nước khô cạn thấy đáy!

Người cổ đại rất thích xây thôn xung quanh hồ nước, vừa rồi vậy mà mình không nghĩ tới, thật sự là phản ứng quá chậm.

Bây giờ nghĩ thông suốt điểm này, Lý Đạo Huyền cũng nghĩ ra nên tặng lễ gặp mặt như thế nào cho các thôn dân.

Trước tiên chuẩn bị mấy thùng nước lớn, sau đó đi xuống lầu, tới chỗ hồ nước ở giữa tiểu khu và múc đầy mấy thùng nước, dọa cho cá chép trong hồ chạy tứ phía, suýt nữa bị y múc vào trong thùng.

Thùng đầy nước rất nặng, cố hết sức mới kéo mấy thùng nước vào thang máy, vất vả lắm mới đưa được lên lầu, kéo tới bên hộp.

Đường đường là Thiên Tôn, mang mấy thùng nước lại đổ mồ hôi đầy đầu.

Giờ thì có thể chào hỏi với Bạch Diên rồi.

Lý Đạo Huyền ấn vào chữ "Bạch gia bảo" bên ngoài cái hộp, tầm nhìn liền chuyển tới phía trên Bạch gia bảo, Bạch Diên vẫn còn đang vùi đầu vào làm đề số học.

Lý Đạo Huyền mở nắp hộp ra, cố ý không mang theo găng tay Vô Cực, lấy tay quạt gió vào Bạch Diên...

Một trận gió kỳ quái thổi về phía Bạch Diên. Sấp giấy hắn đặt trên bàn liền bay lên tứ tung.

"A" Bạch Diên hét lên kinh hãi, nhảy dựng lên: "Đề số học của ta!"

Hắn bước một bước về phía trước, tóm lấy một tờ giấy vừa mới bay lên, tiếp theo lại xoay người quơ một cái, lại bắt lấy một tờ, liên tiếp nhảy lên, soạt soạt soạt, bắt lấy vài tờ giấy, sau đó ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha, cho dù đột nhiên nổi lên một trận yêu phong, cũng không ngăn được trình số học của Bạch Diên ta tăng mạnh..."

Vừa mới cười tới đây, hắn liền cảm giác không đúng chỗ nào, khoảng không trên đỉnh đầu mình, cách mặt đất sáu bảy mươi trượng, có một đám mây nhỏ lơ lửng, đó không phải chính là đám mây thấp mỗi lần Đạo Huyền Thiên Tôn hiển linh, có thể cùng xuất hiện sao?

Bạch Diên đổ mồ hôi ào ào, vội kêu lên: "Thiên Tôn tới sao? A! Tại hạ quá vô lễ, không ngờ vừa rồi lại nói là yêu phong, môn 'Lễ' này phải gạch bỏ gạch bỏ. Thiên Tôn thứ tội, tại hạ thật sự không nghĩ tới Thiên Tôn sẽ đích thân tới Bạch gia bảo."

Lý Đạo Huyền cười thầm, vốn chính là Thiên Tôn mình già mà không kính, trêu cợt người tí hon. Y liền lấy ra một tờ giấy A4, in lên đó vãi chữ, rồi hướng xuống phía dưới.

Bạch Diên đang chờ Thiên Tôn giáng tội, chỉ thấy trên bầu trời tầng mây tản ra, xuất hiện một tờ giấy khổng lồ, trên đó viết lên mấy chữ: "Triệu tập thôn dân."

Bạch Diên chấn động tinh thần, hiểu rồi, rốt cục Thiên Tôn cũng bay đến Bạch gia bảo, muốn chiếu cố bách tính Bạch gia bảo ta rồi, ha ha ha, quá tốt rồi, Bạch gia bảo ta cuối cùng cũng nhận được Thiên Tôn ưu ái.

Hắn vui mừng quá đỗi, chạy tới sát lan can ban công, quay xuống dưới hét lớn với bọn gia đinh: "Gõ mõ, triệu tập toàn bộ thôn dân, mau mau mau."

Đám gia đinh gõ vang ống trúc treo ở bốn góc Bạch gia bảo, phát ra tiếng "thùng thùng thùng", âm thanh truyền ra ngoài vài dặm, tiếp theo, những thôn khác xung quanh cũng vang lên tiếng "thùng thùng", lượng lớn thôn dân từ trong thôn chạy ra.

Bình Luận (0)
Comment