Trong tiếng ống trúc "thùng thùng thùng", tất cả các thôn dân đều chạy về phía Bạch gia bảo tập trung.
Bạch gia bảo lúc này cũng không tính an toàn, ngọn núi Hoàng Long bên cạnh đang có tặc Nghi Xuyên của Vương Tả Quải suất lĩnh đóng quân, chỉ là Vương Tả Quải đã bị thua thiệt ở Bạch gia bảo, cho nên nhất thời nửa khắc không dám trở lại.
Nhưng trời biết hắn có tới nữa không, và tới lúc nào.
Bởi vậy, Bạch gia bảo vẫn luôn ở vào "trạng thái chiến bị", Bạch Diên đã sớm nói với các thôn dân, một khi có tình huống khẩn cấp, liền gõ mõ tre vang lên, đưa tin cho thôn trang bên cạnh, thôn trang nghe được tiếng mõ, cũng phải gõ vang mõ theo, sau đó tất cả mọi người tập trung hết về Bạch gia bảo, dựa vào tường bảo của Bạch gia bảo để phòng bị tình huống xảy ra đột nhiên.
Lúc này tiếng mõ vang lên, các thôn dân còn tưởng rằng có chuyện gì, vội vàng mang theo của cải đã chuẩn bị từ trước, dắt theo con gái, cùng nhau chạy tới Bạch gia bảo.
Chỉ chốc lát sau, Bạch gia bảo nho nhỏ đã tập trung mấy trăm người.
Dân đoàn thậm chí còn lấy vũ khí ra, chủ động bò lên tường bảo, có người thậm chí kéo xuống tấm vải đen che trên xe bắn tên, chuẩn bị lắp tên vào.
Bạch Diên thấy thế, vội vàng hô to: "Không phải tặc tử tới, thu vũ khí lại! Là Thiên Tôn muốn mọi người tập hợp."
"Thiên tôn?"
Đám gia đinh của Bạch gia bảo từng thấy Thiên Tôn hiển linh, lập tức vui mừng.
Nhưng càng nhiều thôn dân lại chưa từng tận mắt thấy Thiên Tôn hiển lộ thần tích, bọn họ chỉ biết là lão gia Bạch gia thường xuyên nói Thiên Tôn tốt, Thiên Tôn tuyệt vời, Thiên Tôn nhân từ thế nào, Thiên Tôn là thần tiên tốt, đồ ăn cho bọn họ đều là do Thiên Tôn ban cho.
Ngoài ra, bọn họ cũng không biết quá nhiều.
Bạch Diên hiểu Thiên Tôn, thấy các thôn dân đều đực mặt ra, liền lớn tiếng quát: "Đừng ồn ào nữa, cũng đừng đoán mò, đứng thẳng, trừng to mắt, chuẩn bị nhìn Thiên Tôn hiển linh đi."
Các thôn dân vội vàng nghe theo.
Mấy trăm người buông tay trang nghiêm, tràng diện thật sự rất đẹp.
Lý Đạo Huyền thấy mọi người đều đang ở đây, cũng chuẩn bị bắt đầu hành động, bên này không có Cao Nhất Diệp có thể giúp đỡ truyền lời, cho nên y cũng không nhiều lời, trực tiếp làm luôn.
Y di chuyển tầm nhìn về phía nam Bạch gia bảo, nhắm ngay trung tâm hồ nước, sau đó cố hết sức ôm lên một cái thùng lớn, đưa thùng dựa vào mép hộp, cẩn thận nâng thùng nước lên, đổ vào bên trong...
Trong Bạch gia bảo, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy đám mây thấp trên bầu trời đột nhiên bay về phía nam, cuối cùng, lơ lửng ở phương nam xa xa.
Bạch Diên tập trung nhìn vào, phía dưới đám mây thấp kia, không phải là "hồ Mã Đề" cấp nước cho mấy thôn trang xung quanh và Bạch gia bảo sao.
Hồ Mã Đề sinh ra Bạch gia bảo, cũng sinh ra mấy thôn trang xung quanh, là ký thác tinh thần của toàn bộ thôn dân phụ cận. Nhưng cuối năm hạn hán thứ hai, hồ Mã Đề khô cạn, khiến các thôn dân giống như mất đi linh hồn.
Mà hiện tại, Thiên Tôn bay lên trên bầu trời hồ Mã Đề, rốt cuộc là muốn làm gì?
Chẳng lẽ...
Bạch Diên đột nhiên hiểu ra, không nhịn được rống lên: "Thiên Tôn muốn giúp chúng ta khôi phục hồ Mã Đề! Trời ạ, ta đoán ra rồi! Thiên Tôn khẳng định là muốn thi pháp đưa thiên tuyền tới, đổ đầy hồ Mã Đề."
Các thôn dân giật mình.
Khoảnh khắc kế tiếp, chỉ thấy trên bầu trời có một dòng nước khổng lồ chảy ra.
Dòng nước khổng lồ đó, có thể nói là thiên hà treo ngược!
Dâng trào mãnh liệt, so với dòng nước rót đầy hồ nước cho thôn Cao gia kia, hoàn toàn không phải một cấp độ.
Mặc dù Bạch Diên đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng bị dòng nước đáng sợ này làm cho sợ hãi.
Đám gia đinh Bạch gia bảo, tất cả thôn dân xung quanh đều nhìn giống như một tên ngốc.
Dòng nước khủng bố kia ầm ầm từ trên trời đổ xuống, rơi vào đáy hồ Mã Đề khô cạn, trong nháy mắt bắt đầu tích lên nước, tiếp theo dòng nước trên bầu trời tiếp tục mãnh liệt mà đến, không ngừng rót vào trong hồ.
Mực nước trong hồ càng ngày càng cao.
Tất cả mọi người của Bạch gia bảo đã mất đi khả năng nói chuyện, chỉ đứng chết trân mà nhìn.
Chỉ chốc lát sau, dòng nước kết thúc...
Đáy hồ đã tích nước rất sâu, nhưng cách bờ hồ còn có khoảng cách nhất định, chờ thêm thời gian hơn mười lần chớp mắt, trên bầu trời lại vang lên rào rào, dòng nước khổng lồ lại lần nữa xông ra, tiếp tục rót vào trong hồ.
Các thôn dân tiếp tục ngây ra.
Còn chưa đủ?
Rào rào! Lại thêm một lần.
Lý Đạo Huyền liên tục đổ vào trong hộp mấy thùng nước, cuối cùng, hồ nước được đổ đầy, đường đường là Thiên Tôn, lại nằm vật ra bên cạnh hộp như một con chó lè lưỡi mà thở, không muốn động đậy nữa.
Y bên này mệt muốn chết, bọn gia đinh của Bạch gia bảo trong hộp lại vui vẻ nhảy dựng lên: "Hồ Mã Đề lại đầy rồi!
"Hồ Mã Đề của chúng ta đã sống lại rồi."
"Ha ha ha, thật tốt quá!"
Các thôn dân cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại: "Thì ra... đây. . đây là pháp lực của Thiên Tôn? Dời núi tạo hồ... không gì không thể..."
"Có hồ Mã Đề rồi, cho dù ông trời không thưởng mưa, ta cũng có thể trồng ra hoa màu rồi."
"Cuối cùng chúng ta cũng có thể... hu hu..."
Lúc này, các mương nước đã được đào nhiều năm trước bên ven hồ cũng đã bắt đầu có nước vào, nước hồ dọc theo mương nước chảy tới tất cả ruộng đồng xung quanh, dường như hi vọng đang được ban phát đến khắp các khu vực.
"Mùa đông năm nay ta không cần lo lắng sợ hãi nữa, đầu xuân sang năm, ta lập tức bắt đầu trồng hoa màu."
"Thiên tôn nhân thiện!"
"Thiên Tôn phù hộ!
"Vô lượng thọ phúc!"
Lý Đạo Huyền ghé vào sát hộp lè lưỡi: "Các ngươi thì vui vẻ, nhưng ta liên tục xách mấy thùng nước, còn phải dùng tay nâng thùng nước nặng nề đổ vào trong hộp, còn phải cẩn thận không để đổ lệch ra bên ngoài hồ, mệt chết đi được, ôi chao, nuôi sủng vật thực sự không phải là công việc cho người làm."
Các thôn dân từ trong Bạch gia bảo chạy ra ngoài, vui vẻ nằm nhoài bên hồ, dùng tay hất nước trong hồ, còn có người chạy về nhà, từ trong nhà đẩy ra một cái thuyền gỗ nhỏ, sau đó nhà thứ hai, nhà thứ ba...
Hóa ra, rất nhiều thôn dân trong nhà đều có thuyền, trước đây nước trong sông cạn, họ sợ thuyền sẽ theo mực nước rơi xuống đáy hồ nên đã kéo hết thuyền về nhà. Bây giờ trong hồ lại có nước, đương nhiên là phải đẩy thuyền ra rồi.
Tuy rằng trong hồ hiện tại không có cá, nhưng chẳng mấy chốc sẽ có tôm cá gì đó sinh ra...
"Chỗ có nước, sẽ không hiểu ra sao biến ra cá."
"Không bao lâu nữa chúng ta lại có thể đánh cá kiếm sống."
Các ngư dân mừng như điên, kéo nhau ra chèo thuyền trên hồ Mã Đề, thậm chí còn so ai chèo nhanh hơn. Tuy hiện tại bọn họ vẫn còn nghèo khó, nhưng đã trở nên lạc quan hơn.
"Ha ha ha, ta thắng rồi!"
"Hơn một năm không chèo thuyền, ta đã quên cả cách chèo thuyền rồi."
"Ha ha, ta cũng cứng tay lắm, may mắn, may mắn thắng ngươi thôi."
Bạch Diên từ trong Bạch gia bảo chạy ra, đứng ở bên hồ, ngồi xổm xuống và lấy tay múc nước, hắt về phía trước một cái, đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Tốt! thi đấu chèo thuyền đi, ta ra hai lượng bạc, nhà nào nhanh nhất, có thể được hai lượng tiền thưởng."
Đám ngư dân mừng rỡ: "Ha ha, được! Đa tạ Bạch lão gia."
"Tới thôi, đua thuyền nào."
Nhìn dáng vẻ vui mừng khôn xiết của bọn họ, Lý Đạo Huyền đột nhiên phát hiện, tâm trạng của mình cũng trở nên tốt hơn, nỗi vất vả vừa rồi, hình như cũng đáng giá.
Không sai, nuôi sủng vật, không phải dùng để chữa trị cho chính mình sao?