Một hồi lâu sau, Lý Đạo Huyền há mồm thở xong, y lấy ra máy xông khí dung, hướng về xung quanh Bạch gia bảo làm mưa, sau đó ngồi xuống trước máy tính, mở taobao lên, tìm cửa hàng lần trước mua xe lửa, gửi một tin nhắn cho chủ shop: "Ông chủ, tôi muốn mua thêm xe lửa và đường ray."
Chủ shop mừng rỡ: "Thân, hoan nghênh ngài trở lại, lần này ngài muốn thứ gì?"
"Vẫn là hai cái đầu tàu, hai trạm xe lửa, sau đó... đường ray à..."
Lý Đạo Huyền nghiêm túc suy nghĩ một chút, khoảng cách giữa Bạch gia bảo đến thôn Cao gia là một đường thẳng, ước chừng ba mươi mấy dặm, nếu như thêm mấy đoạn chỗ ngoặt, vượt núi qua sông, vậy tối thiểu cũng bốn mươi dặm, đổi sang chính là 20000 mét.
Lại chia cho 200 lần, là bằng 100 mét.
Thứ này đương nhiên là mua nhiều không mua ít, có chuẩn bị mới không lo mà.
Lý Đạo Huyền nói: "Đường ray tôi muốn dài 150 mét."
"Phụt!" Chủ shop thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: "Thân, ngài mua đường ray dài thế này để làm gì? Nhà ngài to như vậy sao?"
Lý Đạo Huyền nói: "Biệt thự của tôi chiếm nửa ngọn núi, sân để cho con tôi chơi đùa cũng to bằng một sân bóng, tôi mua cho con mình một cái xe lửa dài 150 mét thì khó hiểu lắm sao? Chưa từng thấy người giàu à? Ông có bán không vậy? Nếu không tôi đi tìm shop khác."
Chủ shop toát mồ hôi: "Ông chủ đừng nóng giận, làm buôn bán sao có đạo lý không bán, lập tức sẽ chuẩn bị cho ngài. Được rồi, đường ray nếu đã dài như vậy... tôi có kiến nghị mua thêm mấy cái trạm xe lửa, dọc đường còn đặt thêm mấy trạm cũng thú vị mà, bạn nhỏ nhất định sẽ thích lắm."
Lý Đạo Huyền nghĩ tới những thôn trang bị bỏ hoang không người ở giữa thôn Cao gia và Bạch gia bảo, trong lòng rất buồn, mấy thôn làng này về sau sớm muộn gì cũng có người ở: "Ông nói có lý, lại thêm năm trạm ven đường đi."
Chủ shop mừng rỡ: "À, đúng rồi, ngài có cần thêm cầu vượt gì không, kiểu cầu vượt biển, để cho trẻ dựng cầu vượt ở trong sân, đường ray xe lửa xuyên qua trên cầu, woa, trẻ chắc chắn sẽ thích."
"Có lý." Lý Đạo Huyền cũng không biết cầu này có dùng được hay không, dù sao cứ mua trước để dự phòng: "Cho tôi thêm năm cây cầu, có loại có thể tự do lắp ráp thì càng tốt."
Chủ shop mừng rỡ: "Được! Ngài thật sự là quý nhân của ta."
Một loạt đơn hàng đã được đặt xong...
Lý Đạo Huyền thầm nghĩ: Lát nữa mình còn phải đặt đường ray từ thôn Cao Gia thông đến Bạch gia bảo, đây cũng không phải việc nhỏ, hơn 100 mét đường dài quanh co, ở giữa rất có thể còn cần "làm bằng","dựng cầu", làm ta mệt chết đi được.
Có điều cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật chuyện này cũng không phải rất thú vị sao, đây cũng không phải là làm đường ray trong nhà, mà là mở một tuyến xe lửa trong một thế giới chân chính, khi chơi sẽ có cảm giác thành tựu đặc biệt.
"Thái Tâm Tử, tôi lại muốn cải tạo hai cái xe lửa."
"Được, không thành vấn đề."
"Vậy lát nữa tôi sẽ nhờ shipper giao hàng tới cho cậu."
"Ồ, tiểu tử cậu hiện tại chơi sang dữ, làm gì cũng thuê shipper rồi."
"Ha ha ha, có tiền, thoải mái."
"Ha ha, tôi cũng theo cậu kiếm không ít tiền, bên kia lại tiếp tục đặt hàng điêu khắc mini nữa rồi, tiền hoa hồng cũng dễ kiếm thật."
"Con mẹ nhà cậu mở cửa hàng mô hình, đừng coi mình thành cò rồi."
"Làm gì không phải kiếm tiền sao, không khó coi."
Hai người đang nói tới đây, Thái Tâm Tử đột nhiên nói một câu: "Đúng rồi, sau khi theo cậu kiếm được một ít, thấy cũng đã đủ tiền rồi. Gần đây tôi định kết hôn, em đó quen cũng đã lâu, còn cậu thì sao? Bây giờ cậu là phú ông rồi, sao cũng phải tìm một cô gái tốt một chút đúng không?"
Lý Đạo Huyền cười: "Bớt đi, tôi không muốn đi vào nắm mồ của hôn nhân, tiền tôi để xài một mình không tốt hơn sao?"
Thái Tâm Tử cười: "Cậu thật là... thôi bỏ đi, không nói cái này nữa, cậu vui vẻ là được rồi."
Tắt WeChat đi, Lý Đạo Huyền lại lần nữa đặt sự chú ý vào trong hộp.
Các người tí hon của Bạch gia bảo đang tổ chức đua thuyền trên mặt hồ, ai nấy đều vui vẻ, xem ra trong khoảng thời gian ngắn không cần chiếu cố bọn họ nữa, Bạch Diên sẽ lo được.
Lý Đạo Huyền tỉ mỉ suy nghĩ. Nếu mình đã thấy được Bạch gia bảo, thì trên cơ bản hơn phân nửa có thể thấy được huyện Trừng Thành rồi, lại di chuyển tầm nhìn một chút, nhìn xem nơi khác, nói không chừng còn có thể thu nhiều thôn trang khác vào tầm nhìn.
Từ Bạch gia bảo di chuyển tầm nhìn một đường về phía "Nam", thỉnh thoảng lại ấn vào "Đông" và "Tây", tầm nhìn cứ lắc lư di chuyển về phía nam, cũng không lâu lắm, Lý Đạo Huyền liền thấy được một trấn nhỏ coi như phồn hoa.
Trấn nhỏ này thế mà lại có tường, bức tường nhỏ cao khoảng một trượng, phía trên còn có cả cung binh trấn thủ, trên cổng treo một cái bảng hiệu, trên đó viết ba chữ to "trấn Phùng Nguyên".
Lý Đạo Huyền trong lòng hơi động: Hóa ra đây chính là trấn Phùng Nguyên!
Huyện lệnh Lương Thế Hiền từng ở chỗ này hai lần nghênh chiến tặc quân, trước sau đánh bại Không Dính Bùn, Tả Quải Tử, Nhãn Tiền Nhi... nơi này cũng coi như nơi đầu trận tuyến, có vị trí quan trọng để huyện Trừng Thành đối phó tặc quân, thảo nào trên tường có cung binh tuần tra.
Chỗ này hẳn là đang ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nhìn một chút là được rồi, nơi này đều là "người tí hon bên ngoài", Lý Đạo Huyền không vội động thủ can thiệp.
Ở một địa phương tất cả đều là "người tí hon bên ngoài", nếu như y vươn "Găng tay Vô Cực" ra một cách qua loa, ngoại trừ hù doạ các người tí hon, sợ là không có tác dụng gì tích cực.
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu lúc mình đang ở nhà chơi game, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ màu vàng, dưới tình huống không có Cao Nhất Diệp giải thích, mình có xem bàn tay kia là của vị thần tiên tốt bụng nào đó hay không? Đương nhiên là không , chỉ có thể cảnh giác dè chừng, trước tiên co giò mà chạy rồi nói sau!
Nhân loại đối với "người khổng lồ" không biết, trước tiên sẽ sợ hãi trước rồi mới cân nhắc xem có sùng bái hay không, trước khi không biết phẩm tính của "người khổng lồ", trước tiên chạy tới chỗ an toàn mới là tư duy của đại đa số người bình thường.
Vẫn nên đừng hù dọa dân chúng trấn Phùng Nguyên, đang thiên tai ai cũng sống không dễ dàng, phải dùng cách xử lý ôn hòa để tiếp xúc với những người tí hon này.
Tầm nhìn lướt qua, tiếp tục đi về phía nam.
Ấn ấn ấn...
Phía nam trấn Phùng Nguyên có không ít thôn trang, bên trong đều có người ở, cũng không phải nơi này không có thiên tai, mà là những thôn trang này, đều nằm bên cạnh một "quan đạo" rộng rãi.
Quan đạo này từ huyện thành Trừng Thành đi về hướng bắc, đi qua trấn Phùng Nguyên, lại đi về phía bắc, kéo dài thẳng tới phủ Duyên An, cho nên trên con đường này thương lữ không ít, các thôn dân kinh doanh quán trà, khách sạn, miễn cưỡng cũng có thể kéo dài hơi tàn.
Lý Đạo Huyền thuận theo quan đạo này đi thẳng về phía nam, một huyện thành chiếm diện tích cũng không quá lớn, bên trong đầu người lúc nhúc tiến vào tầm nhìn.
Huyện thành Trừng Thành!
Chuyện này cũng không ngoài ý muốn. Trong dự liệu của y, khoảng cách thôn Cao Gia đến huyện thành gần bằng với khoảng cách đến Bạch gia bảo, y có thể nhìn thấy Bạch gia bảo, đồng nghĩa là cũng có thể nhìn thấy huyện thành.