Lý Đạo Huyền nhìn thấy được huyện thành, nhưng vẫn là ý nghĩ kia, không thể vội vã ra tay.
Trước tiên đặt mình vào vị trí một người quan sát đã.
Ánh mắt từ không trung đảo qua huyện thành.
Chỉ thấy trên đường phố chật hẹp, khắp nơi đều là nạn dân từ các thôn tới, quần áo tả tơi, mặt mày xanh xao.
Số lượng rất nhiều, đảo mắt qua cũng đã lên tới ngàn vạn.
Thời Minh triều, một huyện thành Giang Nam phồn hoa tùy tiện liền có mấy chục vạn người, mà loại huyện thành nhỏ nằm giáp ranh tây bắc như huyện Trừng Thành cũng có thể có bảy tám vạn người.
Những người này bình thường rải rác trong các thôn trang trong huyện, cũng không tụ tập chung một chỗ.
Nhưng một đợt hạn hán, lại đem những huyện dân vốn rải rác ở các nơi bức bách đến huyện thành, khiến cho đường phố huyện thành vốn không rộng lớn, hiện tại càng thêm chen chúc.
Lúc này vừa vặn là giờ cơm, giữa huyện thành đột nhiên vang lên tiếng chuông, nạn dân đang nằm la liệt trên đường vừa nghe âm thanh này, đột nhiên có thêm sức lực, xoay người bò dậy.
"Ăn cơm rồi!"
"Lại đến thời gian phát cháo."
"Có thể ăn cơm rồi."
Trên tất cả con đường đều có dòng người khổng lồ chạy về một hướng.
Ánh mắt Lý Đạo Huyền rất tự nhiên di chuyển theo dòng người, chỉ chốc lát sau đã đi tới trước cửa huyện nha, nơi này đã dựng sẵn một cái bàn. Lương Thế Hiền đang tự mình tọa trấn, giám sát một đám nha dịch và bang nhàn, bưng ra cháo bột mì đã nấu chín.
Các nạn dân dưới tiếng thét của nha dịch xếp thành hàng dài, cầm bát bể, mỗi người nhận một chén cháo bột mì rồi thối lui đến dưới mái hiên cửa hàng bên đường, ăn cháo bột mì mà trong lòng vừa buồn vừa vui.
Lương Thế Hiền cau mày, hắn biết một bát mỳ này không ai ăn được no, nhưng hắn chỉ có thể phát cho mỗi người bấy nhiêu, bởi lương thực trong tay hắn cũng không nhiều.
Những lương thực này đều là hắn mặt dày, đi đại gia tộc "Lý gia" lánh đời của thôn Cao gia xin được.
Mỗi lần vận chuyển 30 xe, không tới mấy ngày sẽ hết sạch, hắn lại mặt dày đi vận chuyển thêm 30 xe...
Cứ như vậy lặp đi lặp lại liên tục, đã mặt dày xin lương thực của Lý gia một năm rồi.
Hắn đã bắt đầu cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Xung quanh Lý gia kia tuy rằng có mưa, có ruộng lúa mạch, nhưng chỉ với chút lương thực từ ruộng lúa mạch trồng ra, làm gì mà đủ cung cấp cho mình.
Lý gia nhất định có thủ đoạn làm ra lương thực kỳ quái nào đó.
Thủ đoạn này vô cùng bí ẩn, khiến cho không ai có thể phát hiện ra thương đội Lý gia vận lương trở về từ tỉnh ngoài, một đội lương cũng chưa từng phát hiện.
Trong lòng hắn có một vạn vấn đề muốn hỏi, nhưng lời đến bên mép đều nuốt trở lại.
Một khi nói ra câu hỏi này, Lý gia có cho lương thực nữa không?
Không có lương thực, những bách tính này nên làm gì bây giờ?
Triều đình sẽ không cho hắn lương thực, chẳng những sẽ không cho, ngược lại có hối thúc hắn thu thuế ngân của huyện Trừng Thành còn thiếu, vậy chẳng phải là muốn giết những bách tính này sao?
Cho dù vì những bách tính này, Lương Thế Hiền hắn cũng chỉ có thể giả câm vờ điếc, cất minh bạch giả hồ đồ, làm bộ hoàn toàn chưa từng hoài nghi Lý gia, giả bộ mình không biết gì hết, làm một tên quan ngốc nghếch mặt dày.
Lý Đạo Huyền dùng công năng "chú ý", nhìn Lương Thế Hiền, từ vẻ mặt của hắn ta đã cảm nhận được sự đồng tình của hắn dành cho những bách tính này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sự bất đắc dĩ trong lòng hắn.
Còn rất muốn giúp đỡ hắn!
Nhưng bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để ra tay giúp hắn.
Vẫn là câu nói kia, qua loa vươn tay ra, không phải giúp người, mà là hù dọa người khác.
Y tiếp tục ấn vào Đông Nam Tây Bắc, nhìn trộm toàn cảnh huyện thành.
Đột nhiên, trên con đường lớn phía tây huyện thành, một kiến trúc hoa lệ hấp dẫn sự chú ý của Lý Đạo Huyền.
Miếu Thành Hoàng!
Miếu Thành Hoàng của huyện Trừng Thành, là một di vật văn hoá lịch sử cổ xưa mà lại uy nghiêm.
Hương hỏa trong miếu Thành Hoàng có vẻ hơi ít ỏi.
Dân chúng nghèo a, ngay cả thắp hương cũng không làm được.
Chỉ có thể quỳ gối trước mặt Thành Hoàng dập đầu mấy cái mà thôi.
Lý Đạo Huyền phát hiện, tuy chủ điện của Thành Hoàng không có mấy người, nhưng trong Thiên Điện lại có bảy tám thiện nam tín nữ, đang quỳ gối trên bồ đoàn một cách đoan chính, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Lý Đạo Huyền dùng công năng "chú ý" tới Thiên Điện, tình huống bên trong lập tức sẽ rõ ràng.
Tam phu nhân đã lâu không gặp, đang ngồi nghiêm chỉnh, một đống chai lọ bên cạnh, một đám thiện nam nữ đang thành kính cầu khẩn: "Thiên Tôn phù hộ!"
"Cầu Thiên Tôn bảo vệ con gái ta sớm ngày khỏi bệnh tiêu chảy."
"Thiên Tôn phù hộ, con trai của ta sẽ mau lành viết thương."
Tam phu nhân nghe xong "triệu chứng" của một người, liền mở ra một cái bình, từ bên trong cẩn thận lấy ra một chút thuốc, đưa vào trong tay một lão phụ nhân: "Đây là thần dược do Thiên Tôn ban thưởng, phương pháp sử dụng là như thế này... Sau khi trở về cẩn thận sử dụng, nếu mạng của con ngươi không tuyệt, tự nhiên khỏi hẳn. Nếu trong số mệnh nó có một kiếp này, Thiên Tôn cũng không cứu được nó."
Lão phu nhân thiên ân vạn tạ, dập đầu lui ra ngoài.
Lý Đạo Huyền nhìn đến đây, hai mắt bỗng sáng ngời.
Có biện pháp rồi...
Biện pháp không dọa sợ dân chúng, lại nhúng tay vào huyện thành.
Hắc hắc!
Trong tựa game [Civilization] không phải đã sớm nói biện pháp rồi sao?
Muốn đưa tay vào thành thị của người khác, lại không muốn xảy ra chiến tranh, biện pháp tốt nhất chính là "văn hóa", chỉ cần "văn hóa" xâm lấn thích hợp, một thành thị của quân địch trong vòng vài phút là có thể biến thành của mình.
Muốn cướp huyện Trừng Thành biến thành "huyện thành nhà mình", biện pháp dùng văn hóa là thỏa đáng nhất, thương tổn đối với dân chúng cũng là nhỏ nhất.
Lý Đạo Huyền đưa tay điểm một cái lên ba chữ "Thôn Cao Gia" phía ngoài hộp, tầm nhìn lập tức trở về trên bầu trời của Cao gia bảo.
Vừa rồi nhìn một vòng huyện thành khổ cực, bây giờ tầm nhìn trở về thôn Cao gia, lập tức cảm thấy bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Hình Hồng Lang và Cao Sơ Ngũ, không ngờ lại đang giao đấu!
Lý Đạo Huyền cũng không biết đây là lần thứ mấy hai người họ giao thủ rồi, dù sao mỗi lần Hình Hồng Lang ra ngoài buôn bán, khi trở về đều phải đánh một trận với Cao Sơ Ngũ.
Đám đông đang bưng bát, vừa ăn cơm tối của mình vừa xem trò vui.
Chỉ thấy Hình Hồng Lang xuất thủ trước, Tấn Hồng Quyền tạo ra tiếng gió vù vù, Cao Sơ Ngũ lập tức xuất ra Quan Trung Hồng Quyền đánh trả, hai người đánh binh binh bốp bốp, chỉ chớp mắt đã qua hơn mười chiêu. Tiếp theo Hình Hồng Lang tạo ra một sơ hở, Cao Sơ Ngũ đánh một quyền vào khoảng không. Hình Hồng Lang đột nhiên áp sát, binh binh binh, hành hung một trận.
Thân thể như thiết tháp của Cao Sơ Ngũ lại đổ xuống lần nữa, ầm một tiếng, làm cát bụi văng tung toé.
Quần chúng vây xem lại lớn tiếng cười: "Ha ha ha, Cao Sơ Ngũ vĩnh viễn đánh không lại Hình Hồng Lang, càng ngày càng không đáng xem, không đáng xem, ha ha ha ha."
Cao Nhất Diệp và Tam Thập Nhị ở trong đám người vỗ tay, lớn tiếng cười.
Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Nhất Diệp, hỏi Tam Thập Nhị, [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] còn có bao nhiêu quyển chưa bán được?"
Câu nói này vừa thốt ra, Cao Nhất Diệp như bị điểm huyệt, lập tức cứng đờ.
Vài giây sau, nàng mới giống như người máy, dùng động tác máy móc không gì sánh được, hơi xoay người lại, cái cổ tựa như không thể chuyển động, mặt hướng lên trời: "À... à... khụ... quyển sách kia... Thiên Tôn... ngài đã biết rồi à?"
Lý Đạo Huyền cố ý làm bộ trầm mặt, nói: "Sao có thể không biết? Chuyện như thế có qua mắt được ta sao?"