Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237: In Thêm 2000 Quyển

Chương 237: In thêm 2000 quyển Chương 237: In thêm 2000 quyển

Cao Nhất Diệp nhìn vẻ mặt của Thiên tôn hình như không tốt lắm, quá sợ hãi nói: "Ai nha, ai nha... cái... cái này..."

Đột nhiên, vẻ mặt của thiên tôn thoáng cái chuyển thành mỉm cười: "Được rồi, ta không tức giận, chỉ muốn hỏi còn dư bao nhiêu quyển mà thôi."

Cao Nhất Diệp thở phào một hơi: "Ta biết thiên tôn hiền từ nhất mà."

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: Hai từ hiền từ này, nghe có vẻ ta rất già.

Cao Nhất Diệp nhanh chóng tìm được Tam Thập Nhị trong đám người: "Tam quản sự, Thiên Tôn có chuyện muốn hỏi ông."

Tam Thập Nhị: "Ồ? Thiên Tôn có pháp chỉ gì?"

Cao Nhất Diệp: "Hắn muốn hỏi ông, [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] còn lại bao nhiêu quyển chưa bán được."

Vẻ mặt của Tam Thập Nhị lập tức cực kỳ đặc sắc, có một loại cảm giác "A, chuyện này cuối cùng [sự việc đã bại lộ]", chỉ là không nói ra, nhưng nhìn nét mặt của hắn, sẽ không nhịn được cảm giác được hắn đang nói những lời này.

Vài giây sau, Tam Thập Nhị mới tỉnh lại, ôm quyền hướng lên đám mây trên không trung: "[Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] còn sót lại 332 quyển, tại hạ sẽ đi thiêu hủy ngay, cam đoan đem chúng nó [đốt thành tro bụi]."

Lý Đạo Huyền: "Bản khắc vẫn còn chứ?"

Tam Thập Nhị vội vàng nói: "Tại hạ cũng sẽ đem cả bản khắc [đốt thành tro bụi]."

Lý Đạo Huyền: "Vậy thì không cần, những quyển sách này hữu dụng, chỉ là 332 quyển thật sự quá ít, còn cần nhiều hơn. Ngươi lập tức thông báo cho nhà sách, in thêm 2000 quyển, tiền của lần in ấn này, sẽ do thôn khố bỏ ra."

Tam Thập Nhị ngớ ra, quái, Thiên Tôn chẳng những không tiêu hủy sách quái quỷ này, còn muốn in thêm? Mà lại lần này còn không muốn thánh nữ chi tiền, mà là từ thôn khố chi? Điều này nói rõ, Thiên Tôn muốn làm đại sự.

Thế nhưng quyển truyện tranh này đã bão hòa ở thôn Cao gia, gần như mỗi một nhà đều có một hai quyển, không có khả năng bán thêm được.

Hắn thực sự không rõ, nhưng lại không dám hỏi lung tung.

Lý Đạo Huyền: "In xong, sau đó chất lên xe, đưa đến huyện thành Trừng Thành, giao một phần trong đó cho phu nhân của ngươi, do bà ấy xử lý, số còn lại thì chuyển vào nhà sách Trừng Thành, làm một hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, mua một quyển sách tặng hai lạng bột mì, đúng rồi, mỗi người đều có hạn chế mua một quyển."

Tam Thập Nhị: "Hả? ơ ơ?"

Mấy giây sau, hắn đột nhiên hiểu ra, thì ra là như vậy, đây là muốn truyền bá uy danh Thiên Tôn cho nhiều người biết, sau đó tiếp theo muốn làm cái gì, thì không cần nói cũng biết.

"Tại hạ đã hiểu!"

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Ta biết ngay ngươi sẽ hiểu nhanh thôi, đi làm đi."

Tam Thập Nhị hành đại lễ, vội vàng đi về phía nhà sách.

Nhưng Cao Nhất Diệp vẫn còn chưa hiểu.

Nàng còn nháy nháy đôi mắt ngây thơ hồn nhiên, đứng đực ra, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, truyện tranh mình vẽ chơi lung tung, hiện tại lại phải dùng tiền trong thôn khố để in thêm, thậm chí còn vận chuyển đến huyện thành.

Oa! Cột tác giả còn viết tên của Cao Nhất Diệp đấy.

"Xong rồi xong rồi, người dân huyện thành nhìn thấy quyển truyện hồ đồ của ta, không phải sẽ cười chết ta sao?" Cao Nhất Diệp: "Ta nghịch ngợm trong thôn là được rồi, lần này nghịch ngợm đến trong huyện luôn. Trời ạ, xong rồi, người cả huyện thành đều biết thôn Cao Gia có một kẻ nghịch ngợm quấy rối, vẽ linh tinh là Cao Nhất Diệp."

Lý Đạo Huyền: "Nhất Diệp, tập thứ hai ngươi vẽ xong chưa?"

"Hả?" Cao Nhất Diệp hốt hoảng: "Còn muốn in thêm tập thứ hai?"

Lý Đạo Huyền: "Đương nhiên phải in chứ, mau lấy bản thảo ra giao cho thợ chạm khắc, rồi in ra tập thứ hai đi, rồi đến tập thứ ba, ngươi cũng phải gấp rút lên."

Cao Nhất Diệp đầu đầy dấu chấm hỏi, nhất thời không dám khẳng định rốt cuộc Thiên Tôn đang nghiêm túc đưa ra yêu cầu hay đang đùa với nàng, vẫn đang choáng váng chưa tỉnh.

Lý Đạo Huyền: "Mau đi đi!"

"A? Được, được!" Cao Nhất Diệp vội vàng nhanh chân bỏ chạy, nhanh như chớp chạy về vọng lâu, cầm lấy bản thảo của tập thứ hai, lại chạy về phía nhà sách...

Hai chân thiếu nữ chạy thật nhanh, phát ra âm thanh lạch bạch, rất êm tai.

Lý Đạo Huyền cũng không khỏi mỉm cười, quyển truyện tranh thiếu nữ vẽ linh tinh, nói không chừng sẽ trở thành vũ khí đánh huyện thành có lợi nhất trong lúc này, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một đám trẻ con đang đi về hướng hồ nước, vừa lúc thu hút sự chú ý của Lý Đạo Huyền, hiện tại thời tiết đang tháng 11, bọn trẻ không phải là muốn đi nghịch nước đấy chứ?

Thời tiết này rơi vào trong nước, bò ra rồi kiểu gì cũng phải bệnh nặng.

Hắn vội vàng chuyển "chú ý" qua.

Lúc này mới nhìn rõ ràng, đầu lĩnh bọn trẻ con là Bạch công tử, phía sau còn có Tam tiểu thư và mười mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút đi theo.

Đám người đi đến bên cạnh ao, cũng không ngốc nghếch nhảy vào ao nghịch nước.

Bạch công tử cầm thùng, múc một thùng nước từ trong ao ra, đặt trước mặt tất cả bọn trẻ, sau đó nhặt một chiếc lá khô từ dưới đất lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt nước: "Mọi người xem."

Chiếc lá khô trôi nổi trên mặt nước...

Bọn trẻ con ngớ ra: "Nhìn cái gì? Lá cây nổi trên mặt nước có gì kỳ quái đâu?"

Bạch công tử: "Này! Mấy tên ngu ngốc các ngươi. Các ngươi chỉ biết lá cây sẽ nổi trên mặt nước, nhưng lại không biết vì sao nó lại nổi lên?"

Hắn loáng cái lấy ra [Vật Lý Sơ Trung], vẻ mặt đắc ý nói: "Trong quyển thiên thư này nói, nước có thể sinh ra một loại lực, gọi là 'lực đẩy', nếu như 'lực đẩy' này lớn hơn 'trọng lực', đồ vật có thể nổi trên mặt nước."

Bọn trẻ vẻ mặt ngỡ ngàng, bất luận là "lực đẩy" hay là "trọng lực", hai từ này đối với bọn chúng mà nói đều quá xa lạ.

Bạch công tử tiếp tục cười hắc hắc: "Các ngươi biết, bỏ một cây gậy vào trong nước, nó sẽ giống như bị gãy."

Bọn trẻ gật đầu.

Bạch công tử cười hắc hắc: "Cái này gọi là 'chiết xạ quang học', trong quyển thiên thư này cũng nói."

Bọn trẻ nhìn về phía "thiên thư" trong tay Bạch công tử, vẻ mặt bối rối.

Bạch công tử tiếp tục: "Còn nữa, ta dạy các ngươi một trò chơi, nhiệt độ cao nước sẽ bốc hơi thành khí, còn những luồng khí mang theo nước bay lên giữa không trung sẽ hình thành mây, khà khà, cho nên mây cũng chính là nước."

Hắn vừa nói tới đây, Bạch phu nhân bên cạnh đột nhiên lao tới, giận dữ: "Chỉ toàn nói bậy, con không thấy đám mây của Thiên Tôn đang ở giữa không trung à? Tất cả đám mây đều là tiên nhân đang thi pháp, lại bị con nói là hơi nước, con khiến ta tức chết rồi, nếu Thiên Tôn nghe được con nói hươu nói vượn, sẽ giáng tội con đấy."

Bạch phu nhân phất tay, một bàn tay bay vù tới.

Trước kia Bạch công tử đều sẽ ngoan ngoãn chịu đòn, nhưng lần này lại khác, hắn lại cúi đầu, thoải mái tránh thoát tuyệt chiêu của mẫu thân, xoay người lại, kiêu ngạo đứng vững: "Mẫu thân, lần này con nói chính là tri thức thiên thư dạy con, Thiên Tôn dạy con. Con không có sai, không thể ngoan ngoãn chịu đánh, mong mẫu thân thứ lỗi."

Bạch phu nhân: "Hả? A?"

Nàng cúi đầu nhìn tay mình, có chút không dám tin.

Đứa con trai lần đầu tiên tránh đòn của mình...

Nàng đang mờ mịt không biết làm sao, đột nhiên thấy trên bầu trời có một tờ giấy, bên trên viết một hàng chữ to: "Không mù quáng nghe theo trưởng bối! Bạch gia công tử rất giỏi."

Bạch phu nhân mừng rỡ: "Thiên Tôn, Thiên Tôn khen con ta. Ha ha ha, Thiên Tôn khen con trai ta rất giỏi, ha ha ha."

Sau đó nàng gặp người lại nói Thiên Tôn khen con nàng rất giỏi, câu nói này đủ khiến nàng nhắc tới cả đời.

Bình Luận (0)
Comment