Lý Đạo Huyền dở khóc dở cười nhìn cảnh trước mắt.
Lương thực của hai chiếc xe đã bị cướp sạch, Bát Địa Thỏ cũng bị binh sĩ khác trong dân đoàn kéo đứng lên.
Có lẽ hắn cũng biết mình làm sai, đầu cúi xuống, hai binh sĩ dân đoàn bên cạnh dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Trịnh Cẩu Tử khẽ đấm hắn một quyền: "Tiểu tử ngươi, lần này hại ta rồi."
Giọng điệu cũng không hung hãn, đấm cũng không mạnh, hắn cũng đoán được Bát Địa Thỏ đang suy nghĩ gì.
Vương tiên sinh và Cao Nhất Diệp đi tới trước mặt hắn, cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Bát Địa Thỏ ngẩng đầu lên: "Vương tiên sinh, thánh nữ đại nhân, bản thỏ phạm sai lầm, vi phạm mệnh lệnh, phạt bản thỏ đi, trừng phạt thế nào bản thỏ cũng có thể chấp nhận."
Vương tiên sinh vẻ mặt cổ quái, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Cao Nhất Diệp đã nghe được chỉ thị của Thiên Tôn, cười cổ quái nói: "Được, vậy chém đi."
Bát Địa Thỏ biến sắc: "A? nghiêm trọng như vậy sao?"
Cao Nhất Diệp liếc xéo hắn: "Ngươi không phải đã nói, trừng phạt gì cũng có thể tiếp nhận sao? Cố ý làm mất quân lương, đây không phải là tội nhỏ."
Bát Địa Thỏ đổ mồ hôi như mưa: "Cái... cái này... cái này... cái này... vừa rồi nhìn dân chúng quá khổ quá... Bản thỏ thật sự nhịn không được..."
Cao Nhất Diệp khẽ thở dài: "Nhưng mà, cho bọn họ hai xe lương thực, có ích lợi gì chứ, cứu được mấy người?"
Bát Địa Thỏ câm nín.
"Cứu người, phải chú ý phương pháp." Cao Nhất Diệp nói: "Hiện tại nói với ngươi những lời này cũng không phải ta nói, mà là nguyên văn của Thiên Tôn. Hiện tại biện pháp nhanh nhất cứu những dân chúng này chính là trước tiên lan truyền rộng rãi uy danh của Thiên Tôn, Thiên Tôn mới thuận tiện đích thân ra tay, ban lương thực cho bọn họ, cũng chỉ có như vậy mới cứu được tất cả dân chúng trong thành, cũng không phải là ngươi giở trò, làm đổ một xe lương thực là được."
Bát Địa Thỏ cúi đầu: "Bản thỏ biết... thế nhưng... không nhịn được...".
Vương tiên sinh lắc đầu: "Khi ngươi làm đổ xe, thật ra Thiên Tôn đã hạ lệnh cho chúng ta làm đổ hai xe lương thực, nhưng còn chưa chờ mệnh lệnh đến, ngươi đã tự tiện làm chủ trước rồi."
Bát Địa Thỏ: "Hả? Ôi chao!"
Vương tiên sinh: "Thiên Tôn lòng dạ từ bi, có lý nào lại không cứu bách tính, ngươi không đợi mệnh lệnh của Thiên Tôn đã tự ý hành động, là cho rằng Thiên Tôn không từ bi, không làm gì cho những nạn dân này sao?"
Bát Địa Thỏ mồ hôi đầm đìa, quỳ phịch xuống đất: "Ta sai rồi."
Lần này ngay cả câu cửa miệng "bản thỏ" cũng không dùng đến, mà dùng chữ "ta", có thể thấy được hắn thật sự không có ý đùa giỡn.
Lý Đạo Huyền mỉm cười, tuy người này luôn to gan lớn mật, thích làm loạn, được xưng là một trong tam ngốc của thôn Cao gia, nhưng quan sát một phen lại phát hiện người này có không ít điểm tốt.
Lần trước khi dạy hắn thuật chiến đấu quân đội, hắn không muốn hưởng thụ một mình, mạo hiểm học không được, cũng phải gọi các đồng đội tới học cùng. Lần này lại mạo hiểm bị phạt nặng, cố ý làm đổ xe lương thực chỉ để giúp nạn dân.
Hắn là một người nguyện ý hy sinh lợi ích của bản thân, để giúp đỡ những người khác.
Loại phẩm chất này là rất đáng quý.
Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Bảo hắn đứng lên đi, khấu trừ quân lương nửa năm của hắn, ngoài ra, sau khi trở về sẽ phạt hắn sao chép một trăm lần ba mục kỷ luật và tám điều chú ý."
Cao Nhất Diệp: "Đứng lên đi..."
Bát Địa Thỏ ủ rũ đứng dậy.
Cao Nhất Diệp liếc mắt nhìn: "Thiên Tôn đã tha thứ cho ngươi, ngươi còn xụ mặt ra?"
Bát Địa Thỏ: "Khấu trừ quân lương cũng không sao, nhưng chép một trăm lần cái kia... quá khó, bản thỏ thà rằng chạy một trăm vòng xung quanh thôn Cao gia còn hơn."
Đối với loại người nửa mù chữ như hắn, viết chữ còn mệt hơn chạy bộ nhiều.
Vương tiên sinh cười mắng: "Cái đó mà tính là nghiêm phạt gì chứ? Ngoan ngoãn tuân thủ pháp chỉ, nếu không cẩn thận Thiên Tôn thật sự chặt đầu ngươi mất."
Bát Địa Thỏ giật nảy mình, không dám lên tiếng.
Sau một hồi sóng gió nho nhỏ, đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, không mất bao lâu đã tới nhà sách Trừng Thành, lương thực thì vận chuyển chất đống trong hậu viện, truyện tranh thì chuyển vào tiền sảnh, đặt ở trên giá sách.
Vừa mới chỉnh lý xong, mới bắt đầu bán sách, lão binh canh giữ cửa thành liền dẫn theo vợ, con trai, con dâu, cháu trai, còn có bảy bà cô, tám bà dì, chín đại thẩm, lão Vương hàng xóm, một đám người ồ ạt chạy tới mua sách.
Trước khi mua còn phải xác nhận một câu cuối cùng: "Mua một quyển sách được tặng hai lạng bột mì là thật sao?"
"Đương nhiên là thật!" Vương tiên sinh mỉm cười nói: "Mỗi người chỉ hạn chế mua một quyển thôi."
Trong tiếng ồn ào, người trong nhà lão binh đều xông tới, đến đứa trẻ đang ôm trong ngực cũng coi như một danh ngạch mua một quyển sách.
Một đám người tay trái cầm sách, tay phải cầm túi lương, phấn khởi đi về nhà, đi được nửa đường liền nhịn không được muốn tiện tay lật xem quyển sách này, xem rốt cuộc là quyển sách kỳ quái gì, thế mà còn có thể tặng hai lạng bột mì.
"Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện à! Hình như là câu chuyện thần tiên hàng yêu trừ ma."
"Ngươi từng nghe nói tới Đạo Huyền Thiên Tôn chưa?"
"Chưa!"
"Ta cũng không."
"Hả? Ta thì lại có nghe qua!"
Một người thân thích nghèo nhất lên tiếng: "Mấy ngày trước ta có nghe nói, có một Đạo Huyền Thiên Tôn phát thuốc miễn phí cho người nghèo, ở Thiên điện trong miếu Thành Hoàng, chỉ là gần đây nhà chúng ta không có ai bị bệnh, cho nên ta còn chưa đi."
"Thì ra là như vậy."
"Dù sao cuốn sách này cũng không mất tiền, hơn nữa không cần biết chữ cũng có thể xem, vậy chúng ta cứ cẩn thận xem một chút đi."
"Sách này rõ ràng là mất tiền mà."
"Không không không, sách này là tặng, tiền chúng ta trả là tiền mua bột mì."
"Ha ha ha, bột mì này mua rẻ thật."
Đám người cao hứng, phấn khởi về nhà, hôm nay mua được lương thực với giá thấp, buổi tối rốt cuộc có thể ăn no hơn so với bình thường một chút.
Việc nhà sách Trừng Thành bán lương với giá thấp, à không đúng, là bán sách, rất nhanh liền lan truyền nhanh chóng. Dù sao mỗi người chỉ giới hạn mua một quyển, khẳng định phải kéo bằng hữu thân thích cùng đi nhổ lông cừu. Vì vậy tin tức này tựa như virus lập tức lan truyền khắp huyện thành.
- Giải thích, nhổ lông cừu là ám chỉ hoạt động tranh giành mua đồ khuyến mãi. Hết giải thích.
Bọn họ nào biết, đấu pháp này của Lý Đạo Huyền gọi là chiến thuật "khuyến mãi mua chung", thông qua sức hot của lương thực hiện tại, kéo càng nhiều người tới nhổ lông cừu, dân chúng sẽ tự phát quảng cáo giúp y.
Đợt đầu tiên 2000 quyển, chỉ mất nửa ngày là bán xong.
Người không mua được cảm thấy vô cùng mất mát, vì không có lông cừu nhổ mà ảo não vạn phần.
Thế nhưng, không qua mấy ngày, lại là 2000 quyển sách cùng một đội lương được đưa đến, rất nhanh, đợt thứ hai 2000 quyển truyện tranh cũng được bán hết...
Quyển truyện tranh kỳ quái này, trong nháy mắt liền trở thành đại tác phẩm bán chạy nhất trong năm.
Mặc dù phần lớn người mua sách là hướng về bột mì, nhưng sách cũng đã cầm về, khó tránh khỏi sẽ mở ra xem một chút, xem là tên đầu đất coi tiền như rác nào lại dùng cách này tặng lương thực cho bọn họ.
Không xem không biết, vừa xem liền ngạc nhiên.
Câu chuyện trong quyển sách này hình như cũng không tệ lắm!
Vậy thì xem đi, dù sao cũng đang hạn hán, làm ruộng là không có khả năng làm ruộng, thương nghiệp cũng ảm đạm, dân chúng cơ hồ không có việc gì làm, có quyển sách lật xem cũng tốt hơn so với nằm không đờ ra.