Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 242 - Chương 242: Lý Gia Xuất Thủ

Chương 242: Lý gia xuất thủ Chương 242: Lý gia xuất thủ

Huyện thành Trừng Thành, nha môn tri huyện.

Lương Thế Hiền đang cau mày, nhìn hai hán tử dưới đường.

Hai hán tử này vừa mới bị một chủ tiệm đưa đến công đường, cáo trạng bọn họ trộm hai cái màn thầu ở cửa hàng.

Nếu là mấy năm trước loại việc nhỏ như ăn trộm màn thầu, Lương Thế Hiền cũng lười thăng đường, tùy tiện đánh mấy hèo ném ra ngoài là xong.

Nhưng hiện tại lương thực khan hiếm, đấu gạo đã có thể bán được ngàn tiền, hai cái màn thầu chính là một khoản tiền lớn, đánh tùy tiện hai gậy đã không còn thích hợp, chỉ sợ có thể tính thành "tội trộm cắp", mà tội trộm cắp gần như có thể dựa theo 'chặt đầu' để xử trí.

Thế nhưng...

Ăn trộm hai cái màn thầu là mất đầu, thật sự thích hợp sao?

Lương Thế Hiền cảm thấy không thích hợp, nhưng hắn cũng không biết phán vụ án này như thế nào mới là thích hợp, cho nên vô cùng xoắn xuýt.

"Dân càng khổ, trộm càng nhiều, ài!"

Sư gia từ bên cạnh đi tới gần, thấp giọng nói: "Đông ông, không thể kéo dài, nên phán như thế nào, thì phán như thế đó đi."

Lương Thế Hiền cau có: "Vụ án này..."

Hai người đang xoắn xuýt, một văn sĩ từ bên ngoài đi vào. Lương Thế Hiền không biết, một nha dịch bên cạnh lại nhận ra: "A, Vương tiên sinh của nhà sách Trừng Thành."

Vương tiên sinh ôm quyền với Lương Thế Hiền: "Huyện tôn đại nhân, tại hạ là ông chủ của nhà sách Trừng Thành, họ Vương. Trước kia dạy học ở huyện thành, mọi người gọi ta một tiếng Vương tiên sinh, vừa rồi đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy huyện tôn đại nhân đang phiền não, có thể để tại hạ nói biện pháp giải quyết không?"

Lương Thế Hiền đang xoắn xuýt, có người đến đưa ra ý kiến, đương nhiên là vô cùng tốt rồi, vội vàng nói: "Vương tiên sinh cứ nói."

Vương tiên sinh nói: "Vì hai cái bánh màn thầu mà giết người, sẽ tổn thương thiên hòa, nhưng nếu không trừng phạt nặng, e rằng khổ chủ không phục..."

Điều hắn nói tới chính là chỗ vướng mắc của Lương Thế Hiền.

Vương tiên sinh: "Sao không xử lý thế này, để tại hạ trả một khoản tiền, thay hai tên tặc tử này hoàn tiền cho khổ chủ, khổ chủ sẽ nguôi giận, còn hai tên tặc tử này thì áp giải vào nhà sách của tại hạ, để bọn họ phụ trách vận chuyển sách, quét dọn vệ sinh, dùng lao động để trả lại hai cái bánh màn thầu kia, coi như phạt tội tặc tử."

Lương Thế Hiền được hắn nhắc nhở nhất thời mừng rỡ: "Kế này rất hay, chỉ là ủy khuất cho tiên sinh."

Vương tiên sinh mỉm cười nói: "Không ủy khuất, không ủy khuất, nhà sách của tại hạ cũng đang cần ít nhân thủ, hai cái màn thầu, thuê hai công nhân làm việc cho tại hạ vài ngày, tại hạ cũng rất là vui vẻ."

Lương Thế Hiền gật đầu: "Vậy thì làm theo cách của tiên sinh đi."

Hắn thoáng cái đã giải quyết được một việc đau đầu, trong lòng cũng rất vui vẻ, phất tay nói với nha dịch bên cạnh: "Đưa hai người này tới nhà sách của tiên sinh, lệnh cho bọn họ phải làm việc cho tốt, nếu có hành vi lười biếng chậm trễ, bắt về chém đầu chó của chúng nó."

Vương tiên sinh hành lễ, thanh toán cho khổ chủ tiền hai cái màn thầu, sau đó thản nhiên mà đi.

Lương Thế Hiền ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một hơi: "Vừa rồi biện pháp mà Vương tiên sinh đưa ra thật sự là biện pháp tốt nhất để giải quyết tặc tử, nhưng mà phương pháp này cần có đủ tiền tài, bằng không thì làm sao có thể nuôi được nhiều tặc tử."

Tội phạm của Đại Minh triều, thường thì bị nhốt ở trong ngục giam chờ vấn trảm. Nếu tội không cần trảm, đánh cho mấy chục trượng rồi sung quân vài ngàn dặm. Dù sao cũng không thể giam giữ thời gian dài, bởi vì triều đình cũng không nuôi sống nổi nhiều tội phạm như vậy.

Về điểm này, thật ra Lương Thế Hiền cũng có vài lời phê bình, nhưng hắn cũng vô năng vô lực.

Đúng lúc buồn man mác, Thiệu Hưng sư gia tiến lại gần, thấp giọng nói: "Đúng rồi, nhìn thấy Vương tiên sinh, làm ta nhớ tới một chuyện."

Lương Thế Hiền: "Chuyện gì?"

Thiệu Hưng sư gia hạ giọng nói: "Mấy ngày gần đây, nhà sách Trừng Thành đang bán một quyển truyện tranh cổ quái, giá một đồng tiền, người mua sách có thể được tặng hai lượng bột mì."

Lương Thế Hiền nghe xong lời này sửng sốt, vài giây sau mới nói: "Một đồng tiền một quyển sách còn có hai lạng bột mì? Đây không phải là đang phát cháo cứu dân sao?"

Thiệu Hưng sư gia hạ giọng nói: "Đúng vậy, không khác gì phát cháo, trong thành có không ít người đạt được chỗ tốt, đều ở sau lưng nói Vương tiên sinh kia là một ông chủ lương thiện. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, e là phải lỗ sạch của cải, có lẽ chẳng mấy ngày nhà sách sẽ đóng cửa mất thôi."

Lương Thế Hiền thở ra một hơi: "Khuynh hết gia tài, chỉ vì cứu dân sao? Ài, nghe ngươi nói như vậy, bản quan ngược lại cảm thấy hứng thú với quyển sách hắn bán."

Thiệu Hưng sư gia lấy ra từ trong tay áo một quyển sách.

Lương Thế Hiền kinh ngạc: "Ngươi cũng có à?"

Thiệu Hưng sư gia đỏ mặt: "Khiến đông ông chê cười, thê tử của tại hạ cũng đi mua một quyển..."

Lương Thế Hiền ngẩn người, liền hiểu được, một đấu gạo giá ngàn đồng tiền, ngay cả thu nhập của tầng cấp sư gia cũng không gánh nổi.

Dân chúng của huyện Trừng Thành này còn có mấy người mua được lương thực? Cái này làm sao cho phải đây? Ài!

Lương Thế Hiền tâm tình sa sút, nhận lấy sách từ trong tay sư gia, mắt đảo qua trang bìa.

Ơ?

Tượng thánh Đạo Huyền Thiên Tôn trên trang bìa hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Khuôn mặt của thần tiên này, hình như bản quan từng gặp ở nơi nào rồi?

Lại nhìn chữ [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] bên cạnh.

Đạo Huyền Thiên Tôn?

Cái tên này bản quan cũng có chút ấn tượng.

Phải suy nghĩ thật kỹ!

Lương Thế Hiền học phú ngũ xa, lập tức bật mode tìm kiếm ký ức, những cảnh tượng bình sinh từng thấy, những trang sách đọc qua, thần Phật đã từng bái, giống như đèn kéo quân lướt qua trong đầu, cuối cùng "đinh" một tiếng, dừng lại trên một gia bảo nguy nga.

Lý gia bảo của thôn Cao Gia, trong từ đường tầng thứ nhất vọng lâu, thờ phụng một bức tượng gia thần, tên của gia thần kia gọi là "Đạo Huyền Thiên Tôn", khuôn mặt pho tượng kia, giống trang bìa trên tay như đúc.

Trong lòng Lương Thế Hiền đã nắm chắc, lại chậm rãi lật sách trong tay, thì ra là một quyển tập tranh vẽ. Hắn lật từng trang từng trang, đọc cực nhanh, câu chuyện trong sách đã hiện ra rõ ràng.

Câu chuyện bên ngoài sách cũng trở nên rõ ràng.

Lương Thế Hiền thấp giọng nói: "Bản quan hiểu rồi."

Thiệu Hưng sư gia lấy làm lạ: "Đông ông hiểu cái gì?"

Lương Thế Hiền nói: "Chỗ dựa phía sau Vương tiên sinh này là Lý gia. Hơn một năm nay, Lý gia vẫn luôn cung cấp lương thực cho bản quan, giao cho bản quan phát cháo cứu dân, nhưng như vậy chỉ là đang giúp bản quan lấy danh tiếng thanh quan, Lý gia lại không kiếm được chút chỗ tốt nào. Hiện tại Lý gia quyết định tự mình đứng ra rồi."

Thiệu Hưng sư gia: "Ơ? Chẳng phải Lý gia hắn là đại gia tộc lánh đời à? kiếm danh tiếng có ích lợi gì? Thanh danh càng vang dội thì chẳng phải là càng không thể ẩn giấu ở phía sau màn sao?"

Lương Thế Hiền nói: "Cho nên bọn họ không tuyên dương Lý gia, mà là đưa ra Lý Đạo Huyền, tôn thất Đường triều, tổ tông, gia thần của Lý gia! Trong lúc phát cháo cứu dân, đồng thời lấy gia thần nhà mình ra trắng trợn truyền bá khắp nơi, vạn nhất câu chuyện này được vẽ ra hoàn mỹ, đưa gia thần đặt vào trong tất cả đạo quán khắp thiên hạ, vậy chẳng phải là làm rạng rỡ tổ tông sao."

Thiệu Hưng sư gia bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là thế, vẫn là đông ông suy nghĩ chu toàn, tại hạ hoàn toàn không nghĩ đến."

Lương Thế Hiền: "Câu chuyện này vẽ rất linh tinh, không đáng để xem, nhưng Lý gia làm là việc thiện, bịa ra một câu chuyện thần tiên thì có làm sao? Cứ để cho họ tùy tiện biên đi, chỉ cần có thể phát lương cho dân chúng, cho dù đưa cả bản quan vào trong câu chuyện, cũng tùy bọn họ."

Bình Luận (0)
Comment