Chạng vạng tối, Cao Nhất Diệp đi trên đường huyện thành.
Những ngày gần đây, nàng vẫn luôn ở trong phòng phía sau nhà sách Trừng Thành.
Cuộc sống ở huyện thành thật không vui vẻ chút nào, nơi này không có ruộng đồng bát ngát, không có bạn chơi lúc nhỏ, không có một hương thân nào trên mặt tươi cười, đối xử hòa ái với người khác.
Đập vào mắt, tất cả đều là những con đường chật hẹp, nhà cửa hôi hám, nạn dân tinh thần uể oải, quan sai sắc mặt nặng nề...
May mà dân đoàn đã để lại một số người ở đây bảo vệ nàng, nên không đến mức không tìm thấy người nói chuyện, nhất là Bát Địa Thỏ, tên này tuy hay nói bậy nhưng cũng là kẻ dễ thân cận.
Cao Nhất Diệp vừa đi, vừa hỏi: "Thỏ gia, Tam phu nhân bên kia chuẩn bị xong chưa?"
Bát Địa Thỏ cười khà khà: "Chuẩn bị xong rồi, Tam phu nhân nói, chỉ cần Thiên Tôn nói một tiếng, bà ấy sẽ lập tức dẫn đội xuất phát."
Cao Nhất Diệp lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đám mây đại biểu cho Thiên Tôn đang lơ lửng trên không trung sáu bảy mươi trượng, nàng có thể thấy rõ ràng Thiên Tôn đang đứng trong tầng mây khẽ cười với nàng: "Được rồi, đi đi."
Cao Nhất Diệp chấn động: "Thiên Tôn hạ lệnh, có thể hành động rồi, đi thôi!"
Bát Địa Thỏ nhếch môi lên: "Được."
Hắn xoay người, nói với đội dân đoàn phía sau: "Đi nào."
Trịnh Cẩu Tử ở trong đám người kháng nghị: "Thỏ, vì sao là ngươi chỉ huy?"
Bát Địa Thỏ cười ha ha: "Lúc Hòa giáo viên không ở đây, dân đoàn chính là do bản thỏ gia chỉ huy mà, có gì mà khó hiểu?"
Mọi người: "Không có chuyện này đâu."
Bát Địa Thỏ: "Bản thỏ gia thông minh lanh lợi, đã từng lập đại công vài lần cho thôn Cao gia, là một nhân tuyển của phó đoàn trưởng đấy, không tin các ngươi hỏi Thiên Tôn."
Mọi người cùng ngẩng đầu lên.
Lý Đạo Huyền cười: "Xách hắn lên, ném vào trong cống ven đường đi."
Cao Nhất Diệp cười ha ha, thuật lại pháp chỉ của Thiên Tôn.
Vì vậy các tiểu tử của dân đoàn lập tức xách Bát Địa Thỏ lên, ném vào trong cống ngầm. Ào một tiếng, Bát Địa Thỏ dính đầy nước bẩn, bò ra khỏi mương, nhún vai: "Ai da! Xem ra bản thỏ cần nỗ lực hơn, mới có thể được Thiên Tôn tán thành."
Hắn bị đánh mà còn cười được, bản lĩnh xấu mình làm người vui này, ngược lại cũng không tệ, Lý Đạo Huyền rất thưởng thức điểm này của hắn.
Đoàn người che chở Cao Nhất Diệp, xuyên qua đường phố nạn dân khắp nơi, đi tới trước Thành Hoàng.
Tam phu nhân ở chỗ này chờ đợi đã lâu, ở phía sau nàng là hơn một trăm thiện nam tín nữ, đều là dân chúng nghèo nhất trong huyện thành, mỗi người quần áo tả tơi, mặt mày xanh xao.
Bọn họ là nhóm thiện nam tín nữ đầu tiên Tam phu nhân phát triển vào năm ngoái, cũng là nhóm người trong huyện Trừng Thành thành kính nhất đối với thần tiên mới tới Đạo Huyền Thiên Tôn.
Sáng sớm hôm nay, bọn họ được Tam phu nhân thông báo, lúc chạng vạng tối đến miếu Thành Hoàng tập hợp, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến tập hợp.
Nhìn thấy Cao Nhất Diệp đến, Tam phu nhân tinh thần phấn chấn: "Đã đến giờ rồi sao?"
"Ừm!" Cao Nhất Diệp gật đầu: "Thiên Tôn nói được rồi."
Tam phu nhân xoay người, nói với hơn một trăm thiện nam tín nữ phía sau: "Mọi người nghe cho kỹ, hôm nay bản cư sĩ triệu tập mọi người tới nơi này, là định đưa mọi người đi yết kiến Đạo Huyền Thiên Tôn, Thiên Tôn lão nhân gia người đáp ứng hiển linh trước mặt mọi người một lần."
Nghe xong lời này, tất cả thiện nam tín nữ đều lộ vẻ mặt mừng như điên.
Tam phu nhân: "Thế nhưng trong huyện thành nhiều người phức tạp, có rất nhiều bách tính không biết Thiên Tôn lão nhân gia, Thiên Tôn nhân thiện, không muốn dọa sợ bọn họ, cho nên muốn mọi người ra khỏi thành, vào rừng cây nhỏ ngoài thành hiển linh cho mọi người xem. Cho nên tất cả mọi người đi thôi."
Nhóm thiện nam tín nữ căn bản không có nghi vấn gì, lập tức ngoan ngoãn đi theo sát.
Phía trước là Cao Nhất Diệp dẫn đường, người của dân đoàn che chở nàng, phía sau Tam phu nhân dẫn theo hơn trăm tín đồ, nhóm người rầm rộ đi tới cửa thành, trông rất là bắt mắt.
Hai lão binh canh cửa thành vội vàng tới ngăn cản: "Các ngươi đang làm gì vậy? Trời sắp tối rồi, đừng ra khỏi thành đi lung tung, bên ngoài lưu khấu khắp nơi, rất không an toàn."
Tam phu nhân bảo tướng trang nghiêm đứng về phía trước: "Chúng ta được ơn sủng của Đạo Huyền Thiên Tôn, đã có được cơ hội gặp mặt lão nhân gia, Thiên Tôn sẽ làm chỉ thị, hiển thánh cho chúng ta ở trong rừng cây ngoài thành."
Nếu là trước kia nghe thấy lời này, lão binh sợ là sẽ hô to "bắt lấy Bạch Liên yêu nhân", nhưng hai lão binh này cách đây không lâu, cũng đã dẫn theo hàng xóm mua [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], được không ít quà biếu, đã xem qua truyện tranh.
Bọn họ cũng sẽ không coi Tam phu nhân trở thành Bạch Liên yêu nhân, bèn nhường ra cửa thành: "Đi đi, nhưng mà, câu chuyện Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện này... khụ... coi là Bình Thư xem một cái thôi, vui vẻ là được, các ngươi thật sự tin tưởng muốn ra khỏi thành đi tìm sao? Thật là rảnh rỗi..."
Thái độ của hai lão binh, thật ra cũng là thái độ của phần lớn bách tính trong huyện Trừng Thành.
Tân thần không hiểu ở đâu đột nhiên chạy đến đây, bây giờ vẫn chưa được phần lớn dân chúng tín nhiệm, cho dù kiếm được chỗ tốt, kiếm chút lương thực để ăn, bọn họ cũng phải hoài nghi.
Cho nên Lý Đạo Huyền mới không "xuất thủ" qua loa, mà là chậm rãi tham gia, trước tiên bắt đầu từ các tín đồ thành kính nhất,"hiển linh" cho bọn họ xem, dùng cách ôn hòa giành được sự tán thành của dân chúng huyện thành.
Làm người chỉ cần chậm một chút, nhất là nam nhân, quá nhanh sẽ không tốt.
Đoàn người Tam phu nhân ra khỏi thành, Cao Nhất Diệp dẫn đường, rất nhanh đi tới một rừng cây ở thành đông, ở chỗ này quay đầu nhìn lại, huyện thành đã không còn thấy rõ, mặt trời chiều đã xuống núi, khung cảnh hoàn toàn mờ mịt.
Rừng cây khô héo, tất cả cây cối đều không còn lá cây màu xanh, chỉ còn những cành cây khô héo xấu xí vươn lên bầu trời...
Nơi quỷ dị như vậy, thiện nam tín nữ lại không sợ hãi! Ngược lại vẻ mặt thành kính nhìn lên bầu trời: "Thiên Tôn sẽ hiển linh ở nơi này sao?"
Tam phu nhân liếc qua Cao Nhất Diệp, Cao Nhất Diệp gật đầu.
Tam phu nhân đã hiểu, giơ quyển [ Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] lên, mở ra một tờ, chỉ vào hình ảnh Thiên Tôn dùng một bàn tay khổng lồ đập chết con tôm hùm yêu quái, lớn tiếng nói: "Các vị chú ý, Thiên Tôn lập tức sẽ thi triển tiên pháp này, các ngươi sẽ may mắn được nhìn thấy bàn tay khổng lồ hàng yêu trừ ma của Thiên Tôn."
Đám thiện nam tín nữ mừng rỡ, vội vàng: "Vô lượng thọ phúc".
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng mà khiến bọn họ suốt đời khó quên.
Một bàn tay khổng lồ, từ trong áng mây duỗi ra...
Ở vị trí các ngón tay, còn khảm nạm một loạt bảo thạch màu sắc rực rỡ.
"Oa, truyện tranh là trắng đen, từ trong sách cũng không nhìn thấy tay của Thiên tôn có màu sắc này."
"Ta vẫn cho rằng sẽ giống chúng ta, sẽ là một bàn tay màu thịt, không ngờ lại là một bàn tay màu vàng."
"Thiên Tôn uy vũ!"
Đám thiện nam tín nữ điên cuồng mà gào thét, tiếp theo, bàn tay khổng lồ màu vàng kia từ trong tầng mây thò ra, duỗi ra trước mặt đám thiện nam tín nữ, trong lòng bàn tay có một cái gò bằng bột mì chất thành.
Cao Nhất Diệp mỉm cười nói: "Các ngươi lấy thoải mái, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đây là phần thưởng của Thiên Tôn ban cho các ngươi."