Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 244 - Chương 244: Truyền Thuyết Liên Quan Đến Thiên Tôn

Chương 244: Truyền thuyết liên quan đến Thiên Tôn Chương 244: Truyền thuyết liên quan đến Thiên Tôn

Các thiện nam tín nữ vui mừng quá đỗi, khi bọn họ nhận được Tam phu nhân thông báo, nói muốn xem thần tiên hiển linh, thật ra trong lòng cũng không quá tin chắc mình có thể thấy được. Dù sao sống từng tuổi này, còn chưa từng chân chính thấy được thần tiên hiển linh.

Nhưng không nghĩ tới, ngày hôm nay không chỉ thật sự thấy được thiên tôn hiển linh, còn có thể được ban thưởng, đó thật sự là nỗi vui mừng ngoài ý muốn.

"Đống... đống bột mì lớn như vậy, thật sự để cho chúng tôi đi lấy?"

"Cầm đi!" Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Thiên tôn nói, có thể cầm bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu, đừng tham nhiều, lòng tham không đáy đó chính là tội lớn."

Các thiện nam tín nữ vội vàng tạ ân, hành đại lễ xong mới theo ngón tay của thiên tôn bò lên trên.

Đứng trên bàn tay vàng khổng lồ, khiến bọn họ cảm giác nơm nớp lo sợ, nội tâm sợ hãi vô cùng, có vài người đi một bước hành lễ một cái, tốc độ đi tới không khác gì ốc sên.

Lý Đạo Huyền đặt một tay ở trong hộp, còn phải ngửa bàn tay hướng lên trên bảo trì bất động, động tác này cũng không thoải mái cho lắm, thấy các người tí hon lề mề như vậy, y nhịn không được nói: "Này! Trời sắp tối rồi, đừng lề mề nữa, nhanh cái tay lên."

Các người tí hon vừa nghe vậy: ui da, làm trì hoãn chuyện của Thiên tôn lão nhân gia rồi.

Mọi người vội vàng động tác nhanh hơn, bước một bước dài tới trước đống bột mì.

Khi đi ra không mang theo chai lọ, không biết dùng cái gì để chứa, cũng may hiện tại gần tới mùa đông, mọi người đều mặc rất dày, trên người có mấy bộ y phục. Mỗi người liền cởi ra áo khoác, bốc bốt mì lên, dùng y phục gói lại, tay áo còn có thể buộc lại, liền biến thành một cái túi đựng mì to.

Mỗi người xách một túi bột mì từ trên "thần thủ" của Thiên Tôn nhảy xuống đất, vừa đứng vững, liền thấy bàn tay khổng lồ lại một lần nữa bay lên bầu trời, lui về trong tầng mây, biến mất không thấy.

Nhóm thiện nam tín nữ tựa như gặp một giấc chiêm bao, tất cả nhìn thấy vừa rồi đều không giống thật, nhưng họ thử nhấc nhấc cái "túi bột mì" của mình, bên trong chứa đầy viên bột mì, cái này không thể là giả được.

"Được rồi, trở về đi." Tam cư sĩ vẫn làm bộ mặt thần thánh: "Hôm nay Thiên Tôn đặc biệt khai ân, không những hiển linh ở trước mặt các ngươi, còn ban thưởng cho các ngươi lương thực, sau này các ngươi phải làm thế nào, không cần phải nói nữa đúng không?"

Đương nhiên nhóm thiện nam tín nữ hiểu ngay, sau này sẽ khăng khăng một mực đi theo Thiên Tôn, Thiên Tôn bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, Thiên Tôn lại bảo ta hướng tây, ta lập tức tại chỗ quay đầu.

Dù sao vị này chính là chân thần!

Cùng lúc đó, Giang Tây, huyện Phụng Tân, cổng chào Ngõa Khê.

Tống Ứng Tinh năm nay đã 41 tuổi, đang ngồi trên tảng đá đằng trước cửa nhà, nhìn đám công tượng đằng xa đang xây nhà, đồng thời đang múa bút thành văn trên một trang giấy.

Hắn đang soạn một quyển sách tên là [Thiên Công Khai Vật], trong sách ghi chép tất cả kỹ thuật sản xuất bên trong lĩnh vực nông nghiệp và thủ công nghiệp mà hắn biết.

Phần đang viết trước mắt là về "vữa": một phần cát sông, hai phần cát vàng, dùng gạo nếp, nước dây đào khỉ trộn đều với nhau, xây nhà sẽ kiên cố, vĩnh viễn không hư, tên là vữa...

Đang viết đến đây, hắn cảm giác được có người đang đứng trước mặt mình, bèn ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một đạo sĩ trung niên phong trần mệt mỏi.

Đạo sĩ trung niên chính là Mã Thiên Chính, hắn nhếch môi: "Vô lượng thọ phúc, thí chủ có phải là Tống Ứng Tinh Tống tiên sinh?"

Tống Ứng Tinh: "Kẻ bất tài chính là Tống Ứng Tinh, đạo trưởng có gì chỉ giáo?"

Mã Thiên Chính không nói hai lời, đưa ra một cái lò xo.

Tống Ứng Tinh lập tức chuyển sự chú ý lên cái lò xo. Đây là vật kỳ quái gì? Thép à? Vì sao phải quấn dây thép thành hình dạng từng vòng như vậy?

Vừa nghĩ tới đây, hắn thấy Mã Thiên Chính chập hai tay lại, đè xuống vòng dây thép.

Tống Ứng Tinh hoang mang.

Dấu chấm hỏi vừa mới nhảy lên sau đầu, liền thấy Mã Thiên Chính khẽ buông hai tay ra, cuộn dây thép kia tưng một cái bắn trở lại.

Tống Ứng Tinh: "Ơ? Thú vị! Rất thú vị! Đây là vật gì? Vì sao lại co dãn như vậy?"

Mã Thiên Chính không giải thích, trên thực tế hắn cũng không có trình độ để giải thích cái thứ này, chỉ yên lặng lấy ra một cái túi xi măng nhỏ, và một tờ giấy, trên đó viết rõ ràng phương pháp sử dụng xi măng.

Hắn đem lò xo, xi măng, giấy, đặt hết vào trong tay Tống Ứng Tinh, sau đó xoay người rời đi, vừa đi còn bỏ lại một câu: "Bần đạo ở nhờ trong ngôi miếu đổ nát phía tây một dặm, nếu như Tống tiên sinh muốn tìm bần đạo, tới ngôi miếu đó là được."

Tống Ứng Tinh ù ù cạc cạc, đạo sĩ này thực sự là một quái nhân, có điều, sự hứng thú đối với quái nhân của hắn còn xa mới bằng đồ vật trong tay, liền bỏ quái đạo sĩ ra sau, cúi đầu nhìn thứ trong tay. Lò xo thực sự khiến hắn yêu thích không buông tay, chỉ trong nháy mắt hắn đã nghĩ tới hơn mười cách dùng đối với cái thứ này, mừng đến nỗi vò đầu bứt tai.

Lại quay đầu nhìn đống bùn kỳ quái kia, liếc nhìn cách sử dụng viết trên tờ giấy,"Ơ", hắn nhìn cách sử dụng xi măng, lại nhìn "phương pháp chế tạo vữa" mình vừa mới viết xong, từ đó cảm giác được mấy chỗ tương tự vi diệu.

Hắn vội vàng nói với gia phó của mình: "Nhanh đi tìm cho ta chút cát sông tới đây, nhanh nhanh."

Huyện thành Trừng Thành, lời đồn liên quan đến Đạo Huyền Thiên Tôn càng ngày càng nhiều.

Đầu đường cuối ngõ, trà quán tửu lâu, bất cứ ở đâu, khi nào đều có người trò chuyện sự tích của Đạo Huyền Thiên Tôn.

"Này, ngươi nghe nói chưa? Lý Cẩu Đản sát vách nhà ta, đã từng nhìn thấy Đạo Huyền Thiên Tôn hiển linh rồi."

"Vương Lão Thất sát vách nhà ta cũng nói, hắn đã từng gặp được Thiên Tôn."

"Nói láo đúng không? Lão tử từ nhỏ đến lớn nghe nói qua vô số câu chuyện về thần tiên, nhưng chưa thật sự nhìn thấy thần tiên nào hiển linh qua."

"Ta cũng cảm giác họ đang khoác lác, căn bản không thể tin."

"Nhị Oa còn nói, hắn tận mắt nhìn thấy bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn, nó còn to hơn cả bàn tay vẽ trong [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện]."

"Bố láo, bố láo hết. Đám thiện nam tín nữ đó, đều bị đạo sĩ lừa gạt mê muội, đem mấy cái chuyện của thần tiên cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, khoác lác như thật. Mẹ nó, nếu trên đời có thần tiên thật, vì sao còn nhiều người cực khổ như vậy?"

"Đạo sĩ người ta vẫn có chuyện để nói, ngươi cực khổ là bởi vì đời trước ngươi tạo nghiệt, ha ha ha ha, không phải vì không có thần tiên, ha ha ha ha."

"Các ngươi nói như vậy là không được rồi! Ta thật sự gặp được thiên tôn, lão nhân gia người còn tặng ta một túi bột mì thiệt to."

"Đúng đúng đúng, bọn ta tin tưởng ngươi, ha ha ha."

"Ngươi không tin đúng không? Hừ! Kệ ngươi đi, người không tin sẽ không có bột mì ăn."

Nghị luận của bọn họ đều rơi vào trong tai Lý Đạo Huyền đang "tuần sát" trên bầu trời, y không khỏi mỉm cười.

Rất tốt, mặc dù vẫn có một số tiếng nói không tin, thế nhưng người tin tưởng đã càng ngày càng nhiều, cái này gọi là "cơ sở quần chúng".

Đợi đến khi cơ sở quần chúng đã vững chắc rồi, y lại xuất thủ, hiệu quả khẳng định tuyệt hảo.

Đang nghĩ tới đây, đột nhiên phát hiện một con khoái mã chạy vào huyện thành. Kỵ sĩ trên lưng ngựa ăn mặc y phục gia đinh của Lương Thế Hiền, khoái mã chạy như điên trên con đường của huyện thành, người trên lưng ngựa còn lớn tiếng la: "Quân tình khẩn cấp... người không phận sự mau mau nhường đường... quân tình khẩn cấp..."

Bình Luận (0)
Comment