Lý Đạo Huyền đóng vai người đứng xem một hồi, còn tưởng Lý Anh bị "đảng Đông Lâm nhìn thấu ý đồ tránh chiến", cho dù là giả bộ, cũng phải dẫn quân rời đi, đi vòng về phía tây.
Nhưng y lập tức phát hiện mình vẫn đánh giá quá cao nhân phẩm của tên này.
Sau khi Lý Anh rời huyện thành, vẫn không đi về hướng tây. Hắn nghiêng đầu thoáng suy nghĩ, cười khẩy một tiếng nói: "Chúng ta hướng bắc đến trấn Phùng Nguyên. Trấn Phùng Nguyên cũng là nơi tốt, bắc thông phủ Duyên An, chúng ta ở trấn Phùng Nguyên cũng có thể tiến có thể công, lui có thể thủ, còn có thể rời xa hai con chó điên Đông Lâm."
Phó tướng thấp giọng nói: "Tướng quân, lương thực của chúng ta không còn nhiều, không thể lấy lương thực ở huyện Trừng Thành, vài ngày tiếp theo sẽ không dễ chịu."
Lý Anh: "Hừ, trên đường đi tới trấn Phùng Nguyên đều là quan đạo, hai bên quan đạo có nhiều nhà, cứ thế một đường vừa đi vừa ăn là được."
Phó tướng cười hắc hắc.
Bọn họ thật đúng là dọc theo quan đạo, một đường hướng bắc...
Đi không bao lâu, liền nhìn thấy một quán trà nhỏ ven đường, Lý Anh làm bộ không nhìn thấy, phó tướng lại vung tay lên, một đội binh sĩ xông vào quán trà, đập phá một trận, nhanh chóng cướp sạch số tiền tài và đồ ăn trong quán vốn không nhiều lắm, ông chủ quán trà ngồi co ro trong phòng run rẩy, căn bản không dám đi ra ngăn cản.
Quan binh tiếp tục hướng bắc, đi không bao lâu, lại một quán trọ nhỏ, phó tướng vung tay lên, lại một đội quan binh xông vào đập phá cướp bóc.
Lý Đạo Huyền lạnh lùng nhìn bọn chúng phá phách suốt đoạn đường này, trong lòng bỗng vô cớ dâng lên một ngọn lửa, nếu ở thôn Cao gia, y đã nhịn không được mà vỗ xuống một chưởng rồi.
Du kích tướng quân Lý Anh này rõ ràng là muốn ăn đòn!
Cho hắn một chưởng coi như thiên phạt?
Không, không thể chuyện gì cũng tự tay làm, chuyện gì các người tí hon có thể tự mình giải quyết thì tận lực giao cho họ.
Hơn nữa tên này là điểm kinh nghiệm biết đi, lấy hắn để các người tí hon của ta kiếm kinh nghiệm chiến đấu đi, cơ hội tác chiến với quan binh chính quy cũng không phải dễ dàng tìm được.
Lý Đạo Huyền hướng về nhóm Lý Anh thổi phù một hơi.
Cuồng phong gào thét, Lý Anh suýt nữa bị thổi ngã xuống đất, bị doạ cho giật mình. Thủ hạ binh sĩ của hắn thì ngã trái ngã phải, không ra hình thù gì.
Lần này không dám tiếp tục cướp đoạt dân chúng nữa, hắn quát: "Nơi này rất kỳ lạ, yêu phong từng trận, cứ thổi vào chúng ta thôi, đi mau, đi trấn Phùng Nguyên."
Quan binh vội vàng mà đi, cũng không dám xằng bậy nữa.
Lý Đạo Huyền bốc một nắm bột mì, ném vào trước mặt ông chủ quán trà và ông chủ quán trị bị quan binh cướp sạch của cải.
Hai người cũng không biết bột mì từ đâu mà đến, nhưng luôn cảm thấy có thần linh phù hộ, vội vàng cúng bái.
Lý Đạo Huyền đưa ngón tay ấn một cái, tầm nhìn liền trở về thôn Cao gia.
Hiện tại trong thôn Cao gia đang thể hiện ra hai loại tâm tình.
Các thôn dân bình thường vẫn rất hạnh phúc vui vẻ, vẫn làm ruộng, làm việc, đến trường như bình thường... vẫn duy trì vui vẻ.
Mà dân đoàn do Trình Húc dẫn đầu cũng đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chỉnh đốn binh mã, tâm tình dâng cao.
Lý Đạo Huyền tìm kiếm Cao Nhất Diệp ở trong đám người. Thiếu nữ vừa mới từ huyện thành trở về đã tìm lại được trạng thái vui vẻ, đang cùng đám trẻ Cao Tam Oa, Bạch công tử, Tam tiểu thư chơi đùa ở bên đồng ruộng.
Cao Nhất Diệp lớn tiếng hỏi: "Thật sự tìm được quỷ hoả sao?"
Cao Tam Oa nói: "Thật đó! Không lừa tỷ, ngay trên sườn núi ở phía sau. Vừa đến buổi tối, nó sẽ bay ra ngoài, bay tà tà trông hãi lắm."
Tam tiểu thư: "Oa, vậy chúng ta còn qua đó không? Không phải sẽ bị quỷ ăn thịt sao?"
Bạch công tử nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, có Thiên Tôn ở đây, sao mà có quỷ được? Ta hoài nghi đó là một hiện tượng vật lý, chỉ có điều ta còn chưa học được."
Bốn đứa trẻ chạy lạch bạch lên trên sườn núi, đi một vòng, không thấy gì hết, ban ngày làm sao tìm được quỷ hoả?
Lý Đạo Huyền thấy họ chơi đủ rồi, lúc này mới lên tiếng: "Nhất Dệp, đến chỗ Trình Húc, giúp ta truyền một mệnh lệnh."
Cao Nhất Diệp "a" một tiếng nhảy dựng lên: "Được, ta lập tức đi ngay."
"Yên tâm, không nói nhiều đâu, trước lúc trời tối ngươi có thể trở về xem quỷ hoả."
Cao Nhất Diệp: "Thiên Tôn, có quỷ hoả thật sao?"
Lý Đạo Huyền nở nụ cười: "Thật ra quỷ hoả nên gọi là lân hoả, cũng không phải là quỷ, mà là một loại hiện tượng hóa học, ừm, nói như vậy, Bạch công tử và Tam tiểu thư cũng đến lúc nên học [Hoá Học sơ trung] rồi, ngày mai ta sẽ bảo thợ chạm khắc bắt đầu làm quyển sách này."
Cao Nhất Diệp: "Oa, nếu ta nói chuyện này cho Bạch công tử, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ."
Lý Đạo Huyền mỉm cười, vẻ mặt hiền từ giống như người cha già.
Tuy nhiên, khi Cao Nhất Diệp chạy đến trước mặt Trình Húc, sắc mặt Lý Đạo Huyền lại thoắt một cái trở nên dữ dằn, như ác long rít gào: "Trình Húc, điểm binh, chuẩn bị đi thu thập một người."
Trình Húc vội vàng chắp tay với không trung một cái: "Muốn đối phó với phản quân Cố Nguyên rồi sao?"
"Không phải!" Lý Đạo Huyền mặt cau có nói: "Đối phó với tướng quân du kích Lý Anh."
Trình Húc ở quan trường lần mò nhiều năm, đối với danh nhân trên quan trường Thiểm Tây này, nhất là người trong danh sách võ tướng gã vẫn phần lớn đều nghe thấy, vừa nghe tên Lý Anh, liền nhíu mày: "Tên này được bổ nhiệm làm tướng quân du kích, đã đến chỗ chúng ta sao? Hắc, chúng ta phải đi thu thập tên này à? Ta hiểu rồi, ta đã hiểu rồi..."
Lý Đạo Huyền: "Ngươi hiểu cái gì rồi?"
Trình Húc nói: "Lý Anh nổi tiếng quân kỷ bại hoại, đối địch không ra gì, cướp đoạt tiền tài của dân chúng lại là một hảo thủ, chuyện này võ quan Thiểm Tây chúng tôi ít nhiều đều biết, phía quan văn cũng có người tố cáo hắn nhiều lần, nhưng đều bị tuần phủ Thiểm Tây Hồ Đình Yến chặn lại, hắc... tuần phủ đại nhân hẳn là thu không ít chỗ tốt của Lý Anh... Ta từng hoài nghi, Lý Anh này cướp bóc tài sản của dân, có một nửa đã chảy vào túi của tuần phủ đại nhân."
Lý Đạo Huyền cảm thấy cạn lời, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trình Húc phấn chấn, hướng về phía dân đoàn rống lên: "Đám phế vật, còn nhớ những lời bản giáo viên nói lần trước với các ngươi không? Thiên Tôn tổ chức các ngươi lại là muốn các ngươi làm gì?"
500 dân đoàn cùng đồng thanh đáp: "Vì thiên hạ thương sinh mà chiến đấu!"
Trình Húc cười khẩy một tiếng: "Được rồi, bây giờ cơ hội của các ngươi đã tới. Du kích tướng quân Lý Anh đi tới huyện Trừng Thành. Tên gọi là Lý Anh này, mặc dù là quan binh, nhưng việc làm lại như thổ phỉ ức hiếp lương dân, cướp đoạt tiền của dân chúng, vừa rồi Thiên Tôn đã hạ xuống pháp chỉ, muốn chúng ta đánh đuổi tên ác ôn Lý Anh này ra khỏi huyện Trừng Thành."
Mọi người hơi sửng sốt, có một số bị sợ hãi.
Trước kia bọn họ đều chiến đấu với tặc nhân, cũng coi là đánh một trận quang minh chính đại, trong lòng không có gánh nặng, lần này lại phải đánh với quan binh? Hóa ra chúng ta thật sự tạo phản à?
Cái này... cái này...
Bát Địa Thỏ đang bàng hoàng, chợt nghe thấy điều này bèn cười ha hả: "Rốt cuộc, rốt cuộc, bản thỏ gia biết mà, sớm muộn gì chúng ta cũng đánh quan binh, ha ha ha ha, bản thỏ gia ngứa mắt với những quan binh ức hiếp lương dân kia từ lâu rồi. Ha ha ha ha, cuối cùng bản thỏ đã có thể thay trời hành đạo rồi, ha ha ha ha ha."
Hắn đột nhiên rút ra bảo kiếm tổ truyền.
Thanh kiếm đã được mài sáng loáng từ lâu.
Cầm kiếm trong tay, xoát xoát xoát, quơ quơ mấy cái, không có kết cấu gì đáng nói, bởi vì đến nay hắn còn chưa có được một quyển bí tịch kiếm pháp nào, kiếm pháp gì cũng không biết.
Nhưng chuyện này cũng không ngăn được hắn phát huy, giơ trường kiếm lên, ngửa mặt lên trời cười dài: "Ta muốn dùng một chiêu Thiên Thỏ Đoạn Bá Kiếm, chém sạch quan binh tà ác."
Bị hắn khơi gợi như vậy, đám dân đoàn vốn đang bàng hoàng, đột nhiên tinh thần rung lên, nhất là những người đến từ huyện Thanh Giản càng rống to lên: "Đúng rồi! Giết sạch những quan binh cứt chó ức hiếp lương dân kia."
Chỉ có Trình Húc kỳ quái thổ tào một câu: "Trong quan binh cũng có người tốt, các ngươi ở chỗ này quần tình sục sôi cái rắm. Con thỏ ngu kia, Thiên Thỏ Đoạn Bá Kiếm của ngươi căn bản là một kiếm chém lung tung, con mẹ nó đừng làm ra vẻ rất lợi hại."