Trình Húc làm động viên xong, lại bảo toàn bộ dân đoàn kiểm kê trang bị và lương khô.
Gã gọi Cao Nhất Diệp tới, hai người đi vòng qua sườn núi, đi tới một chỗ xung quanh không người, lúc này mới ngẩng đầu lên trời nói: "Thiên Tôn, tiểu nhân có một nghi vấn."
Lý Đạo Huyền nhìn gã kéo Cao Nhất Diệp né tránh mọi người, cũng đã đoán được gã có chuyện muốn hỏi: "Hỏi đi."
Trình Húc cung kính nói: "Hiện tại thôn Cao gia chỉ có hơn 4000 người, cho dù cộng thêm mấy trăm người của Bạch gia bảo thì tổng số người cũng chỉ miễn cưỡng đạt được 5000. lấy thực lực này để trở mặt với triều đình có phải quá sớm không? Cho dù có Thiên Tôn ở trên bầu trời tương trợ, chúng ta có thể thắng được một trận, có thể thắng trăm trận, bách chiến bách thắng, nhưng không có đủ nhân tài có thể dùng để thống trị thiên hạ, đánh xuống thiên hạ này với Thiên Tôn mà nói là rất dễ dàng, nhưng muốn quản tốt thiên hạ này, dựa vào 5000 người chúng ta, lại còn xa mới đủ."
Lý Đạo Huyền cười: "Lẽ nào ngươi cho rằng, bây giờ ta muốn thôn Cao gia tạo phản hay sao?"
Trình Húc: "Ồ? Chẳng lẽ không đúng sao? Du kích tướng quân cũng không phải quan nhỏ, một khi giết chết hắn, thôn Cao gia nhất định sẽ tiến vào sự chú ý của triều đình, sau này còn muốn vui vẻ trốn tránh như thế ngoại đào nguyên, điều đó là rất không khả thi."
Lý Đạo Huyền: "Ai nói là thôn Cao gia làm? Rõ ràng các ngươi là phản quân Cố Nguyên."
Những lời này vừa thốt ra, Trình Húc ngây ngẩn cả người.
Sau vài giây, gã đột nhiên vỗ ót, bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng vậy! Trên người ta mặc Sơn Văn giáp, thủ hạ 500 dân đoàn, tất cả đều mặc giáp, tay cầm thủ nỗ, cầm trường thương đầu bằng sắt, eo còn dắt yêu đao, người nào trông cũng giống quan binh, sao ta cứ nhất quyết nói mình đến từ thôn Cao Gia? đến thời điểm chúng ta công kích Lý Anh, chỉ cần nói mình là phản quân Cố Nguyên là được rồi."
Lý Đạo Huyền nói: "Không sai, chính là như thế, thôn Cao gia chúng ta chỉ là một đám lương dân, làm sao có thể công kích quan binh chứ? Đó đương nhiên là điều không thể nào. Loại chuyện đánh quan binh này, chỉ có biên quân hung hãn không sợ chết mới có thể làm được."
Trình Húc: "Ha ha ha, Thiên Tôn, Thiên Tôn ngài..."
Nửa câu sau gã cố nuốt lại vào bụng: Đúng là thích trêu chọc thế nhân.
Lời này nói ra có chút bất kính, trong lòng tự biết là được rồi.
Từ giọng điệu của Trình Húc, Lý Đạo Huyền đã đoán ra gã muốn nói gì, cũng không khỏi mỉm cười. Ta chính là người nghịch ngợm, không muốn làm loại thần tiên trang bức cứng nhắc.
Trình Húc không còn băn khoăn nữa, ba chân bốn cẳng chạy về phía các dân đoàn: "Tất cả mọi người chuẩn bị một cái khăn, che mặt lại. Nhớ kỹ, lão tử không phải là Hòa giáo viên, các ngươi phải gọi ta là 'lão quỷ đầu Cố Nguyên', hoặc gọi ta Quỷ Thiên Hộ cũng được, hắc hắc hắc..."
Nói đến đây, gã lại đột nhiên có chút đắc ý, lúc trước mình chỉ là một tên tuần kiểm cửu phẩm, dưới trướng chỉ có một trăm người, không có cửa tấn chức, còn tưởng cả đời này cũng chỉ như vậy, không nghĩ tới sau khi gia nhập thôn Cao Gia, càng làm càng lớn. Hiện tại thuộc hạ có 500 người, đã có thể tự xưng là thiên hộ rồi, nghĩ đến cũng cảm thấy có chút sảng khoái.
Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc.
Nhân sinh có đôi khi thổn thức như vậy!
Gã đưa tay chỉ vào Cao Sơ Ngũ: "Ngươi đổi tên thành Đại Ham Tử."
Rồi lại chỉ vào Trịnh Đại Ngưu: "Ngươi gọi là Mãng Ngưu Tử."
Lại chỉ vào Bát Địa Thỏ: "Ngươi... bỏ đi... qua, người kế tiếp!"
Bát Địa Thỏ: "Này? này? Tại sao đến lượt ta lại bỏ qua?"
Hơn 500 người đồng thời liếc mắt nhìn hắn.
Trình Húc lấy ra một tấm bản đồ tự chế, nhìn trái nhìn phải trên bản đồ, lo nghĩ: "Nếu như chúng ta từ hướng thôn Cao Gia chạy tới công kích Lý Anh, sau đó rất dễ dàng bị điều tra ra, cho nên trước tiên phải đi đường núi Hoàng Long, sau đó từ trong núi Hoàng Long chui ra thu thập Lý Anh."
Năm trăm binh sĩ đi đến trạm xe lửa, đợi chuyến xe từ Bạch gia bảo đến thôn Cao Gia.
Hiện tại mỗi ngày Bạch gia bảo và thôn Cao Gia đều sẽ có vài chuyến xe lửa đi lại, chủ yếu là để thuận tiện cho người của Bạch gia bảo đến "Khu thương mại Cao gia" để mua vật tư.
Bên Bạch gia bảo mặc dù đã có nước, hồ Mã Đề cũng đã phục sinh, nhưng vật tư tạm thời còn không phong phú bằng bên thôn Cao Gia, nhất là đồ do các thợ thủ công chế tác, như thái đao, dụng cụ nông nghiệp, giỏ tre, hũ gốm, vải bông các thứ, bên Bạch gia bảo đều thiếu thốn rất nhiều.
Còn có mấy thợ thủ công của Bạch gia bảo chạy đến thôn Cao Gia "tìm công việc", buổi sáng ngồi xe qua đây, đến tối lại ngồi xe trở về.
Trình Húc dẫn theo đám dân đoàn, im lặng chờ đợi.
"U! Xình xịch xình xịch!"
Một chiếc xe lửa chạy tới nhà ga. Thôn dân Bạch gia bảo trên xe vừa xuống xe đã bị mấy trăm dân đoàn mặc giáp đang đợi ở trạm xe lửa làm giật mình: "Oa, các ngươi muốn làm gì vậy? Dọa chết người ta rồi."
Trình Húc nghiêm mặt nói: "Dân đoàn phụng mệnh Thiên Tôn, chấp hành quân vụ bí mật, các ngươi phải lập tức quên đi đã từng nhìn thấy bọn ta ở đây, nếu để lộ hướng đi của dân đoàn, Thiên Tôn sẽ giáng tội các ngươi."
Câu nói này đã dọa các thôn dân Bạch gia bảo nhảy dựng lên, vội vàng bịt kín miệng, lặng im biến mất.
Đám người Trình Húc thì ngồi xe lửa, rất nhanh liền đi tới Bạch gia bảo.
Bạch Diên nhìn thấy dân đoàn đến, ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi đơn giản nói chuyện với Trình Húc vài câu liền hiểu rõ tình huống, thấp giọng nói: "Đám bộ hạ của Nghi Xuyên Vương Tả Quải vẫn còn đang hoạt động ở núi Hoàng Long, Hòa giáo viên không được vào núi quá sâu, vừa đi vào liền lập tức theo hướng tây nam ra khỏi núi, như vậy có thể đi lên quan đạo thông tới trấn Phùng Nguyên."
Lý Đạo Huyền ở trên trời nhìn đám người Trình Húc chui vào núi Hoàng Long...
Tầm mắt của y vừa mới mở rộng đến sườn nam núi Hoàng Long, cho nên đoàn người Trình Húc tiến vào trong núi liền thoát ly khỏi tầm nhìn của Lý Đạo Huyền, y cảm giác còn có chút lo lắng, thật sự sợ bọn họ gặp phải Vương Tả Quải ở trong núi.
Cũng may Trình Húc vào núi cũng không sâu, vừa mới vào trong, lập tức bảo mọi người che mặt, lại bôi bùn đất lên áo giáp, khiến bản thân có vẻ phong trần mệt mỏi, tựa như đã đi một đoạn đường rất xa, lại từ một sơn cốc nhỏ ở phía tây nam chui ra, trở lại trong tầm nhìn của Lý Đạo Huyền.
Lần này chui ra, mọi người không còn là dân đoàn nữa.
Trình Húc dựng lên một lá cờ tạm thời làm ra, trông rách nát, trên cờ viết một chữ "Quỷ" thật lớn, Bát Địa Thỏ cũng giơ cao một lá cờ,"trả ta quân lương mồ hôi và máu", đoàn người cứ như vậy hung hăng vô cùng, đi về hướng trấn Phùng Nguyên.
Thám báo Thạch Kiên lợi hại nhất hiện tại của dân đoàn còn dẫn theo mấy người tùy tùng, đi trước hai dặm so với quân chủ lực, do thám ở phía trước.
Cùng lúc đó...
Du kích tướng quân Lý Anh một đường cướp bóc dân chúng tiến vào trấn Phùng Nguyên, đang ngồi trong nhà một hương thân có tiền nhất trong trấn, vừa ăn gà nướng, vừa bắt chéo chân, có vẻ rất thoải mái.
Hương thân kia đứng một bên, trên mặt cười bồi, trong lòng lại đang ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Lý Anh.
Hắn bị Lý Anh cướp không ít của cải, vô cùng đau lòng.
Một thám báo từ bên ngoài chạy vào, kinh ngạc nói: "Báo cáo tướng quân, đại sự không ổn, phản quân Cố Nguyên đang kéo tới trấn Phùng Nguyên."
Đùi gà trên tay Lý Anh rơi xuống đất: "Mẹ nó? Ngươi nói cái gì?"