Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 263: Nghiên Cứu Sai Đường Đi Nước Bước

Chương 263: Nghiên cứu sai đường đi nước bước Chương 263: Nghiên cứu sai đường đi nước bước

Ngay khi Lý Đạo Huyền đang lặng lẽ biến đổi huyện thành, biến thành dáng dấp của thôn Cao Gia, trong một sơn động nhỏ cách thôn Cao Gia mấy dặm.

Cục trưởng Hỏa Khí Từ Đại Phúc, vẻ mặt mệt mỏi từ cửa động đi ra.

Mặc dù cả người thoạt nhìn đã gầy mất mấy cân, nhưng hai mắt lại ánh lên vẻ vui sướng. Vừa đi ra khỏi động, hắn liền giơ hai tay lên, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, ta thành công rồi, ta rốt cuộc thành công rồi."

Vừa mới nở nụ cười hai tiếng, liền nghe được trên sườn núi phía sau vang lên giọng nói một người đàn ông: "Ngươi thành công cái gì?"

Lần này làm Từ Đại Phúc bị dọa chết khiếp, quay đầu nhìn thì thấy là vị giáo viên dân đoàn che mặt, mới thở phào một hơi: "Hòa giáo viên, ngươi muốn hù chết ta à? Cớ gì lại chạy đến hoang sơn dã lĩnh này hù doạ ta?"

Trình Húc đảo cặp mắt trắng dã: "Ai rảnh mà hù ngươi? Ta dẫn dân đoàn luyện tập hành quân tại vùng núi, ai biết ngươi trốn ở trong sơn động này. Nghiên cứu vật gì vậy, hưng phấn như thế?"

Từ Đại Phúc nhìn về phía sau gã, quả nhiên, dân đoàn ở đây hết, trông người nào người nấy mệt bở hơi tai, đang nghỉ ngơi.

"Hắc!" Từ Đại Phúc: "Thứ ta nghiên cứu, chính là thứ dân đoàn các ngươi sau này sẽ cần, nói cho các ngươi nghe cũng không sao."

Trình Húc hứng thú: "Ồ, nói nghe thử."

Từ Đại Phúc mở tay ta, trong tay có một viên bi tròn.

Trình Húc không biết cái thứ này, dân đoàn trên sườn núi cũng đều không biết.

Cao Sơ Ngũ há miệng nói: "Là thứ gì ăn ngon sao?"

Trịnh Đại Ngưu: "Trông giống như một viên kẹo."

Cao Sơ Ngũ: "Ta một lần có thể ăn hai viên."

Trịnh Đại Ngưu: "Ngươi có thể ăn hai viên, ta có thể ăn ba viên."

Cao Sơ Ngũ: "Ngươi ăn ba viên, ta có thể ăn bốn viên."

Trình Húc giận quát: "Im miệng, cái này có giống kẹo chỗ nào? Thứ Từ Đại Phúc làm có thể ăn được sao? Nổ tung cho các ngươi rụng hết răng thì có."

Hai người vội vàng im miệng.

Từ Đại Phúc: "Hắc hắc, vừa lúc ta dự định thí nghiệm xem thứ này có tác dụng hay không, các ngươi lui xa một chút."

Trình Húc phất tay, người của dân đoàn liền lui về phía sau một đoạn.

Từ Đại Phúc xác nhận cự ly an toàn rồi, liền ném mạnh viên bi trong tay vào tảng đá phía trước...

Viên bi đó va chạm vào tảng đá,"ầm" một tiếng, liền nổ tung. Uy lực cũng không lớn bao nhiêu, nhưng vụ nổ khiến khói bay mù mịt, giấy bao viên bi vỡ tan bay tán loạn.

Trình Húc và dân đoàn giật nảy mình, co rụt người về phía sau, không ít người ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất.

Hai tên ngốc vừa mới nói muốn ăn kẹo còn lấy tay bưng kín miệng mình, nghĩ thầm: thứ này ăn vào chắc toang mất.

Từ Đại Phúc cười to: "Ha ha ha ha, thành công rồi, thành công rồi, thứ vừa chạm sẽ kích nổ, rốt cuộc ta chế tạo ra rồi."

Trình Húc dè dặt thò đầu tới nhìn thoáng qua: "Thứ này không châm lửa, chỉ ném ra, đụng vào đồ vật liền nổ tung?"

Từ Đại Phúc dương dương đắc ý: "Không sai, đụng vào sẽ nổ."

Trình Húc: "Mẹ ơi, vậy chẳng phải là quá lợi hại hay sao? Hai quân giao chiến, người bên ta vung tay, mỗi người ném ra một thứ này, không phải sẽ khiến quân địch nổ tung kêu cha gọi mẹ?"

Từ Đại Phúc cũng cười khà khà: "Không sai, hoàn toàn có thể dùng như vậy."

Trình Húc mừng rỡ: "Vậy ngươi còn chờ cái gì? Tạo cho người của ta mỗi người chục viên đi, mỗi viên to một chút, phải to như nắm tay vậy, khi nổ khẳng định rất lợi hại, ha ha ha ha."

Từ Đại Phúc lắc đầu: "Đáng tiếc, cũng không thể dùng như vậy. Ta hỏi ngươi, mười viên bi ném sẽ nổ này, làm sao để đưa nó lên chiến trường?"

Trình Húc: "Treo ở bên hông..."

Gã vừa nói đến đây đột nhiên khựng lại, chợt cảm thấy không ổn lắm.

Treo ở bên hông, khẳng định không đáng tin, nếu thứ này chạm vào sẽ nổ, vạn nhất khi hành quân không cẩn thận ngã xuống, không phải làm nổ tung bản thân rồi?

Trình Húc nhất thời xấu hổ: "Cái này... hình như... quả thật không được."

Từ Đại Phúc gật đầu: "Muốn đưa thứ này lên chiến trường, yêu cầu phải rất cẩn thận, dùng một cái hộp lớn, bên trong chất đầy bông, đặt một viên vào trong bông, như vậy mới có thể vận chuyển lên chiến trường, một hộp chỉ có thể chứa một viên... Lên chiến trường rồi, trước khi lấy nó ra ném, cũng phải cầm cho cẩn thận, binh sĩ cầm thứ này không thể ngã, cũng không thể xảy ra va chạm... giống như cháu dìu ông nội đưa nó đến nơi gần quân địch, lại ném ra..."

Hắn nói đến đây, có chút tiếc nuối: "Như vậy, cũng không thực dụng rồi."

Trình Húc nghe xong cũng gật đầu: quả thật không quá thực dụng.

Nhưng đầu gã lập tức nảy số: "Vậy không cần loại bom rơi một cái sẽ nổ nữa, dùng bom châm lửa đi, ngươi lấy cơ quan của loại bom một chạm này ra, đổi thành một cái ngòi, nửa đường không cần lo lắng nó nổ nữa, binh lính cũng có thể dễ dàng đưa lên chiến trường, châm ngòi nổ sau đó mới ném vào đối phương."

Từ Đại Phúc nghe vậy, buông tay nói: "Đây là thuốc nổ bao mà, triều Tống cũng đã bắt đầu có rồi, nhưng khi sử dụng lại rất bất tiện. Nếu như bom quá lớn, sẽ không ném xa được. Nếu quá nhỏ, mặc dù ném được xa, uy lực lại không lớn, tính thực dụng có hạn."

Trình Húc xoay người, chỉ và Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu: "Ngươi cảm thấy hai tên này, có thể ném được bao xa?"

Hai mắt Từ Đại Phúc sáng ngời: "Ta hiểu rồi, hắc hắc, có hai tên này, thuốc nổ hình như cũng có thể làm được. Ta về trong sơn động đây, ngươi đừng đi theo, còn có người của ngươi, lập tức đưa ra xa một chút, tuyệt đối đừng tới gần."

Trình Húc: "Ai mà thèm vào, bom một chạm của ngươi con mẹ nó quá nguy hiểm, lão tử chết cũng không thèm tới gần sơn động của ngươi."

Dân đoàn vội vàng lui ra rất xa.

Từ Đại Phúc thì ở trong đầu nghĩ tới lời Trình Húc vừa nói, trước tiên hắn đem loại bom một chạm đặt qua một bên, dùng một số hỏa dược đen bình thường bao thành một cục, dùng giấy dầu đen gói thành một quả cầu màu đen, lại gắn thêm cái ngòi nổ, trong đầu mường tượng ra cảnh châm lửa, ném ra, cảm giác hết nước chấm.

Suy nghĩ một chút tính cân đối giữa trọng lượng và uy lực, kích thước của bom không thể lớn cũng không thể nhỏ, tỉ mỉ tính toán, làm thành kích thước một nắm tay là tương đối thích hợp nhất.

Ơ ơ ơ?

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, ta rõ ràng là phụng mệnh thiên tôn, nghiên cứu ngòi nổ, sao nghiên cứu nghiên cứu, mục tiêu lại sai lệch rồi?

Huyện Bạch Thủy...

Phản quân Cố Nguyên chân chính đang đóng quân trong một khu rừng cây cách huyện thành hơn 20 dặm, mà du kích tướng quân Lý Anh thì bị trói gô vào một thân cây khô.

Lý Anh cũng là xui xẻo, Lý Đạo Huyền tha hắn không giết, hắn lại cắm đầu cắm cổ chạy tới trước mặt phản quân Cố Nguyên chân chính, sau đó liền bị bắt sống.

Thủ lĩnh phản quân là một gã thiên hộ, võ quan chính ngũ phẩm, tên thật đã giấu đi, đặt cho mình một biệt hiệu là "Bắc Thủy Lang".

Bắc Thủy Lang hằm hằm trừng mắt với Lý Anh, quay đầu nói với phó tướng phía sau: "Xác định chưa? Đi bên nào là tốt nhất?"

Phó tướng thấp giọng nói: "Phía nam cách Tây An không xa, nếu chúng ta thật sự đánh vào Tây An, vậy chỉ có một con đường chết, vẫn là hướng đông mới an toàn hơn. Tên phế vật Lý Anh này từ phía đông qua đây, nếu hắn đã bị chúng ta đánh tan, vậy phía đông khẳng định không có quan binh rồi."

Bắc Thủy Lang gật đầu: "Phía đông huyện Bạch Thủy... huyện Trừng Thành sao? Được, vậy toàn quân nhổ trại, đi huyện Trừng Thành cướp chút quân lương đi."

Bình Luận (0)
Comment