Phía đông huyện thành Trừng Thành, bên cạnh quan đạo, một con đường xi măng mới kéo dài về hướng thôn Cao Gia, lượng lớn dân công dùng các loại công cụ thô sơ đào móc...
Đây là một việc rất vất vả, nhưng các dân công lại làm việc rất vui vẻ.
Bởi vì công việc này "trả lương theo ngày", hơn nữa sẽ thanh toán thật.
Sáng sớm mỗi ngày, mỗi người sẽ nhận một công bài ở "đốc công", sau đó cầm công bài có thể lĩnh cơm ăn, ăn xong liền đến công trường làm việc, nếu như lười biếng bị phát hiện, sẽ bị "đốc công" tịch thu công bài, đuổi ra khỏi đội thi công.
Nếu như làm việc đủ một ngày, công bài còn chưa bị mất, vậy nói rõ không lười biếng, hoặc là lén lút không bị phát hiện, vậy thì cũng có thể.
Khi buổi tối kết thúc công việc, lại dựa vào công bài đi ăn một bữa cơm tối, sau đó trả công bài lại cho đốc công, lĩnh ba cân bột mì về nhà.
Đây là "phương án quản lý công việc tạm thời" mà thôn Cao Gia đã thực thi hơn một năm, do Tam Thập Nhị phát minh, hiệu quả cũng không tệ lắm, quản lý công nhân đơn giản mà hiệu quả.
Trong huyện thành có hơn 8200 người tham gia vào công trình vĩ đại này, hầu như toàn bộ nạn dân chạy đến huyện thành xin ăn đều gia nhập đội thi công.
Trong đó hơn phân nửa phụ trách làm đường, một phần nhỏ vào xưởng xi măng tạo xi măng, phần còn lại thì phụ trách nấu cơm cho hơn 8000 người, về phần "các lão công nhân" từ thôn Cao Gia qua thì rất tự nhiên trở thành "đốc công" .
Đội ngũ mấy nghìn người từ cửa đông huyện thành kéo dài về hướng thôn Cao Gia, đạt tới mấy dặm... Hình ảnh mấy nghìn người cùng nhau vung cuốc xẻng, làm việc khí thế ngất trời, từ trên bầu trời nhìn xuống có thể nói là đồ sộ.
Lý Đạo Huyền dùng một đống camera hướng về đội thi công, sau đó khẽ ấn vào hai nút "Đông","Bắc" bên ngoài hộp, để cho camera hướng về đội thi công khổng lồ này chụp những tấm "không ảnh" từ đầu đến cuối.
Những tấm hình này tìm thời cơ thích hợp chỉnh sửa rồi đăng lên TikTok, khẳng định có thể khiến các khán giả nhìn thích thú.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, cầm điện thoại lên nghe thì nhận ra là vị Cao cục trưởng lần trước gọi tới, bảo y trao quyền video tuyên truyền mì xé Trừng Thành.
Cao cục trưởng hiển nhiên rất phấn khởi: "Lý tiên sinh, cảm ơn cậu a, video kia của cậu quay rất tốt, rất nhiều người sau khi xem video xong, đều cảm thấy hứng thú với mì xé Trừng Thành chúng ta, gần đây lượng khách du lịch đã tăng lên không ít."
Lý Đạo Huyền nghe thế cũng rất vui: "Có thể giúp được mọi người thì tốt quá."
Cao cục trưởng: "Chỉ là cậu không nhận tiền thù lao, cảm thấy rất băn khoăn."
Lý Đạo Huyền: "Ha ha, việc nhỏ việc nhỏ, ngay từ đầu tôi đã nói cung cấp miễn phí mà, hy vọng quý huyện làm càng tốt hơn, kéo theo dân chúng địa phương làm giàu được. A, đúng rồi, mấy ngày hôm trước tôi cũng quay xong một video về miếu Thành Hoàng huyện Trừng Thành, ở trong kênh TikTok của tôi đấy, nếu bên ngài dùng được, có thể trực tiếp tải về dùng, chắc cũng có thể tuyên truyền cho ngành du lịch Trừng Thành."
Cao cục trưởng mừng rỡ: "Vậy thì cám ơn cậu rồi, tôi đi xem ngay đây... ôi chao... Hiệu ứng đặc biệt này làm tốt quá... Trình độ giả cổ này cũng cao nữa... quay video này, tiêu tốn không ít tiền nhỉ."
Lý Đạo Huyền: "Cũng không tốn bao nhiêu, có thể giúp huyện Trừng Thành thì tốt rồi."
Cao cục trưởng luôn mồm cảm ơn, sau đó tải video về chuyển lên trang web của họ.
Lý Đạo Huyền chuyển lực chú ý về trong hộp, vừa mới về liền thấy một tình huống.
Một con khoái mã đang liều mạng chạy về hướng huyện thành: "Quân tình khẩn cấp... quân tình khẩn cấp..."
Lý Đạo Huyền nhướng mày, vội vàng chuyển "chú ý" qua.
Kỵ sĩ đó là gia đinh của Lương Thế Hiền, vừa vào nha môn liền ngã nhào xuống, vội gào lên: "Lão gia, việc lớn không tốt, phản quân Cố Nguyên lần này thật sự tới rồi. Chúng đang xuyên qua huyện Bạch Thủy, hướng về phía huyện Trừng Thành chúng ta."
Lương Thế Hiền thất kinh: "Không phải là nhánh chúng ta đã nói chuyện xong rồi chứ?"
"Không phải." Gia đinh vội la lên: "Nói chuyện với chúng ta là Quỷ Thiên Hộ, hiện tại đang đóng quân ở trong núi Hoàng Long, lần này qua đây chính là một kẻ gọi là Bắc Thuỷ Lang, phản quân đều gọi hắn là 'Lang thiên hộ', người này đánh tan đội ngũ Lý Anh, bắt giữ du kích tướng quân Lý Anh, cướp lương khắp nơi. Huyện Bạch Thủy bị hắn tai họa không nhẹ, hiện tại hắn đang cướp bóc ở huyện Bạch Thủy, xong rồi sẽ quay về huyện Trừng Thành chúng ta."
Lương Thế Hiền: "Chết tiệt, nhanh đi thông tri Phương tuần kiểm, cùng với dân đoàn các trấn các thôn, bảo bọn họ chuẩn bị tác chiến."
Gia đinh gật đầu, vội vàng lại xoay người lên ngựa, chạy về nơi Phương Vô Thượng đóng quân.
Lương Thế Hiền xoay người, lại quay sang nói với một gia đinh khác: "Lập tức đi Bạch gia bảo gõ chuông, gọi Quỷ Thiên Hộ tới giúp chúng ta, bản quan đã nói chuyện với hắn rồi."
Gia đinh gật đầu, vội vàng chạy đi, xoay người lên một khoái mã, chạy như điên về hướng Bạch gia bảo.
Trong lòng Lương Thế Hiền vô cùng hoảng hốt, biên quân a biên quân, biên quân thật sự tới rồi.
Không được hoảng, chúng ta còn có Quỷ Thiên Hộ, cũng là biên quân, biên quân đối biên quân, còn có dân đoàn thôn binh của chúng ta hỗ trợ, trận này có thể đánh được.
Lý Đạo Huyền thấy cảnh này,"chậc" một tiếng, suy nghĩ nửa giây, lần này không cần Cao Nhất Diệp về thôn thông tri rồi, chắc có lẽ Trình Húc không cần chỉ thị của ta, cũng biết nên làm cái gì.
Y đưa tay ấn vào nút thôn Cao Gia, tầm nhìn nhảy trở về, tìm trong thôn một vòng mà không tìm được Trình Húc và dân đoàn, lại ấn lia lịa lên bốn phương hướng đông nam tây bắc, cuối cùng cũng tìm được.
Trình Húc và dân đoàn lại đang ở trong một vùng núi hoang bên cạnh Cục Hỏa Khí, đứng trước mặt bọn họ còn có cục trưởng Hỏa Khí Từ Đại Phúc.
Từ Đại Phúc đang cầm một quả cầu màu đen to bằng nắm tay, đưa vào trong tay Cao Sơ Ngũ, chỉ vào ngòi nổ bên trên quả cầu: "Nhìn rõ thứ này chưa? Đốt nó, sau đó dùng hết sức ném quả cầu này về phía trước."
Cao Sơ Ngũ há to miệng nói: "Ta mà ném hết sức, có thể ném rất xa rất xa."
Từ Đại Phúc: "Ta khuyên ngươi cố ném xa một chút, gần sẽ nổ chết chính ngươi."
Lời này doạ cho Cao Sơ Ngũ hoảng sợ, vội vàng tháo cả mũ giáp của mình ra, co người vào trong áo giáp, biến thành một người sắt.
"Như vậy cũng được."
"Được, đốt ngòi nổ đi."
Trịnh Đại Ngưu từ bên cạnh chui qua giúp Cao Sơ Ngũ đốt ngòi nổ của quả cầu, sau đó vội vàng che lấy lỗ tai lui về phía sau.
Ngòi nổ bốc cháy.
Đốt được một nửa, Từ Đại Phúc hô lớn: "Có thể ném."
Cao Sơ Ngũ rống to một tiếng, vung cánh tay thật dài và ném mạnh về phía trước.
Quả cầu bay ra ngoài, bay đúng là rất xa, bay tới mấy chục mét, còn xa hơn cả tầm sát thương của Tam Nhãn Thần Súng.
Rơi xuống đất.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang, sơn cốc chấn động, tiếng nổ khổng lồ đó khiến tất cả mọi người sợ hãi run rẩy.
Vài giây sau khói tan đi, Trình Húc là người thứ nhất cười ha hả: "Ha ha ha, thứ này lợi hại, thứ này quá lợi hại, ha ha ha, phối hợp với sức mạnh của hai tên ngốc Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu, quả thật thần cản giết thần, phận cản giết phật."