Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 265 - Chương 265: Làm Cho Ngươi Được Rồi

Chương 265: Làm cho ngươi được rồi Chương 265: Làm cho ngươi được rồi

Từ Đại Phúc đảo cặp mắt trắng dã: "Còn thần cản giết thần, phật cản giết phật? Trước khi nói lời kiêu ngạo này, ngẫm lại xem pháp lực của thiên tôn mạnh bao nhiêu?"

Vẻ mặt Trình Húc thoáng cái cứng đơ.

Không xong rồi!

"Thần thần cản giết thần, phật cản giết phật" đó chỉ là một câu ngạn ngữ, cũng chỉ là buột miệng nói ra, lại quên mất thôn Cao Gia có thần linh thật, cũng không như thần linh khác chỉ là một thứ để khoác lác.

Trình Húc vội vàng liếc nhìn lên bầu trời, vừa lúc liếc thấy trên đỉnh đầu mình cách sáu bảy mươi trượng có một đám mây, nói cách khác... vừa lúc Thiên tôn cũng ở đây.

"A!" Trình Húc la toáng lên, vội vàng quỳ xuống: "Thiên tôn, tiểu nhân lỡ mồm, không phải có ý vậy."

Lý Đạo Huyền không nhỏ mọn như vậy, chỉ cười, sau đó lấy ra một tờ giấy A4, mở ra trên bầu trời: "Không sao! Chuẩn bị tác chiến, lần này biên quân thật sự tới rồi."

Trình Húc phấn chấn, biên quân tới thật à.

Gã vội vàng đi kêu gọi dân đoàn, chuẩn bị xuất chinh.

Từ Đại Phúc bên cạnh cũng quỳ phịch xuống theo, quay về bầu trời lớn tiếng nói: "Thiên tôn, tiểu nhân... tiểu nhân phụng mệnh của ngài, nghiên cứu ngòi nổ, nhưng không biết vì sao, nghiên cứu sai hướng, không hiểu sao tạo ra loại bom vừa ném ra là nổ tung, mời thiên tôn giáng tội."

Hắn im lặng chờ bị phê bình, lại thấy trên bầu trời có một tờ giấy lớn: "Không có tội! Làm tốt lắm! Có thưởng."

Hắn biết chữ nên cũng nhận ra.

Một quả cầu bạc từ trên trời rơi xuống, nằm ở trước mặt hắn.

Từ Đại Phúc tập trung nhìn vào, đây... đây không phải là phần thưởng mà mình và thợ đèn khi mới tới thôn Cao Gia, thấy ba thợ ngõa đạt được sao?

Nó tên là gì nhỉ,"Phần thưởng đặc biệt của Thiên tôn".

Lúc đó có thể nói là bị chấn động rất lớn.

Không nghĩ tới, thứ này cũng có ngày tới lượt mình, ha ha ha.

Từ Đại Phúc thiếu chút nữa muốn ngửa mặt lên trời cười dài, đột nhiên sắc mặt tối sầm, hình như nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhảy tới ven đường, bứt một nắm lá cây tới che lên quả cầu bạc, lại nhìn xung quanh, thấy bên cạnh không có ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Phù! Tiền tài không thể lộ, để người khác biết được ta có thứ này, vạn nhất cướp của ta thì sao? Phải cẩn thận, tuyệt đối phải cẩn thận, đừng quá kiêu ngạo, trái lại sẽ mất mạng."

Lý Đạo Huyền nghẹn họng.

Từ Đại Phúc lại quay về không trung nói tiếp: "Thật ra tiểu nhân không chỉ tạo ra một quả, thứ này chế tạo rất dễ, tiểu nhân một mạch làm liền mười quả, vừa rồi chỉ lấy ra một quả cho họ dùng thử, nếu thiên tôn cảm thấy thứ này xài được, tiểu nhân sẽ giao hết cho Hòa giáo viên, dùng để đối phó biên quân."

Lý Đạo Huyền giơ giấy ra: "Làm được! Nhanh đi."

Từ Đại Phúc chạy về sơn động, rất nhanh liền xách ra một cái túi to, bên trong toàn là cỏ khô, trong đống cỏ khô có chín quả cầu hỏa dược như vừa rồi, hắn liền giao hết cho Trình Húc: "Hòa giáo viên ngươi kiểm tra đi, tổng cộng có chín quả, lần này xuất chiến, ngươi nhất định phải nghe được chín tiếng nổ, nếu thiếu một tiếng, phải tìm ra ai lén giấu một quả không ném, nhất định phải thu hồi nó về. Vật này không thể để cho binh sĩ dân đoàn giấu giếm, bằng không hậu quả cực kỳ nghiêm trọng."

Trình Húc đưa tay nhận lấy, mừng rỡ: "Thì ra còn có chín quả, hắc hắc hắc, trận này ta thấy không cần thiên tôn xuất thủ rồi, chỉ cần dựa vào chúng ta là có thể đánh cho biên quân kêu cha gọi mẹ."

Từ Đại Phúc: "Này, ta vừa nói gì ngươi nghe rõ chưa? Đừng chỉ lo cười, nhớ kỹ, chín tiếng nổ, nhất định phải nghe được chín tiếng."

Trình Húc: "Con mẹ nó khi đánh trận ai còn rảnh rỗi đếm có mấy tiếng nổ?"

Bên cạnh Cao Sơ Ngũ thò đầu ra: "Ta có thể."

Trình Húc câm nín.

Lý Đạo Huyền lúc này lại mở diễn đàn lịch sử quân sự quen thuộc lên, giấu tên đăng bài: chào mọi người, tôi lại tới đây, vẫn là vấn đề xuyên về Minh triều. Nếu như tôi xuyên về Minh triều, đã làm ra thuốc nổ dùng hỏa dược đen có thể dùng ngòi nổ, giờ muốn biến nó thành lựu đạn lợi hại hơn thì nên lựa chọn loại nào mới là tốt nhất?

Trả lời 1: Tay ném đạn hạt nhân thế nào? Chỉ cần ném đủ xa, sẽ không nổ tới mình.

Trả lời 2: Thằng trên lượn đi. Ta cũng không hiểu nhiều cái này, lựu đạn cán dài tại Thế chiến thứ Hai có được không? Có đại lão nào nói thử xem?

Trả lời 3: Lựu đạn sử dụng tại Thế chiến thứ Hai có kỹ thuật cực kỳ phức tạp, bên trong có lò xo, có ngòi nổ, các loại chất hóa học, muốn làm ra thứ này tại tại Minh triều? Bạn có nhà máy hóa chất không? Đừng nằm mơ. Kiến nghị đừng suy nghĩ viển vông làm gì, bỏ bi thép vào trong hỏa dược đen, bên ngoài lựu đạn dùng sắt lá mỏng bao lại, phía dưới gắn một cán gỗ trợ lực có thể ném xa một chút, dùng ngòi nổ châm lửa, như vậy là được rồi, muốn thêm công nghệ cao trái lại không thể sản xuất hàng loạt.

Nói xong, hắn còn đính kèm một tấm hình, là chính hắn vẽ, hình chế tạo lựu đạn hỏa dược đen có thể thực hiện tại Minh triều.

Trả lời 4: Ôi đậu má, bài đăng trên đại thần à, lợi hại thế?

Trả lời 5: Trả lời số 3 nói không sai, nhưng cũng không thể vẫn thô sơ như thế, nếu có cơ hội, vẫn phải xây dựng nhà máy hóa chất, lịch sử dù sao cũng phải phát triển hướng về phía trước mà.

Trả lời 6: nói rất đúng, hóa chất là phải làm, có hóa chất sẽ có tơ đen, để cho các cô nương trên sông Tần Hoài mặc hết vào tơ đen mà khiêu vũ...

Mọi người căm phẫn: "MOD đâu? Tên vô học kia lại tới nữa rồi."

Lý Đạo Huyền cũng mắng ké thằng số 6 vài câu, lại cảm ơn bài trả lời số 3 rồi tải hình kia về, thu nhỏ lại rồi in vào một góc tờ giấy.

Lúc này Từ Đại Phúc đã chuyển giao xong bom với Trình Húc, xoay người muốn đi về, mới đi được hai bước chợt thấy từ trên bầu trời có một tờ giấy thật lớn bay xuống, phía trên vẽ một thứ rất kỳ lạ, bên cạnh còn có một hàng chữ: "Lưu đạn."

"Ồ?" Từ Đại Phúc chợt hiểu ra, đây là bản vẽ chế tạo "Bom tiên giới" Thiên tôn đưa cho.

Hắn thoắt cái nhảy tới, dùng tốc độ nhanh nhất cuộn tờ giấy kia lại, nhìn xung quanh một phen: "Phù, may quá may quá, chỉ có mình ta nhìn thấy, bản vẽ này nếu để lộ ra, thiên hạ không biết sẽ bị nổ tung thành bộ dáng gì nữa."

Lý Đạo Huyền cười: người này vẫn là cẩn thận trước sau như một, như vậy cũng tốt, loại lựu đạn này tốt nhất đừng rơi vào tay người khác, nếu như bị người tí hon bên ngoài học được, dùng để ném boom người tí hon nhà mình, vậy chẳng phải là lỗ to rồi?

Từ Đại Phúc trốn vào Cục Hỏa Khí, xem bản vẽ nửa ngày sau đó mới lén lút chạy vào Giếng Thợ, tìm Cao Nhất Nhất: "Tượng sư, ta phụng mệnh thiên tôn, muốn chế tạo vài thứ."

Cao Nhất Nhất nghe được là lệnh của thiên tôn, đương nhiên phải đáp ứng: "Làm gì?"

Từ Đại Phúc: "Viên bi sắt nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ là được, còn có sắt lá dạng thế này."

Hắn cũng không đưa bản vẽ Lý Đạo Huyền đưa cho hắn cho Cao Nhất Nhất xem, mà tự mình vẽ một vỏ sắt của lựu đạn, hơn nữa chỉ vẽ vỏ, bên trong hoàn toàn không vẽ.

Cao Nhất Nhất xem xong: "Một cái bình sắt da mỏng nhỏ hơn nắm tay? Làm cái này làm gì, chứa nước hả?"

Từ Đại Phúc: "Dùng làm gì thì không thể nói cho ngươi, dù sao chính là thứ thiên tôn muốn."

Cao Nhất Nhất dở khóc dở cười: "Còn bảo mật với ta nữa? Được được được, làm cho ngươi, làm cho ngươi là được chứ gì."

Bình Luận (0)
Comment