Lương Thế Hiền ngẩn cả người.
Thiệu Hưng sư gia bên cạnh hắn cũng đứng chết trân.
Hai người cũng không biết ngẩn ra bao lâu, chờ khi họ tỉnh lại, mới phát hiện người bên ngoài đã lột sạch vũ khí áo giáp của mấy trăm phản quân đã sợ hãi vỡ mật.
Có người đang khống chế tình hình, cũng không biết là ai?
Rõ ràng mình là huyện lệnh, chưa hạ một mệnh lệnh nào, vì sao hiện tại mọi người đều vô cùng trật tự, người nào đều lo làm việc của người đó.
Thấy bàn tay khổng lồ như vậy, vì sao cả huyện thành cũng không bị hỗn loạn?
Chẳng phải tất cả mọi người nên hoang mang, chen chúc, giẫm đạp lên nhau bỏ chạy, hỗn loạn chạy lung tung như kiến bò trên chảo nóng mới đúng chứ?
Trong đầu Lương Thế Hiền đang rất loạn, liều mạng bơm hơi cho mình: không được, ta phải tỉ mỉ ngẫm lại...
Lương Thế Hiền học phú ngũ xa, lập tức bật mode chữa trị khẩn cấp khi phản ứng quá khích mà bị thương, đám mây trắng tại quê nhà, những lời nói nhỏ nhẹ của người mẹ già, lão Ngưu ở quê, mặt trời chiều dịu dàng, gió đêm mát mẻ... Các loại có thể làm cho tâm linh bình tĩnh tựa như đèn kéo quân xoay chuyển trong đầu, sau đó "đinh" một tiếng ngừng lại trên một bức tranh phong cảnh thôn dã ấm áp.
Nhìn bức tranh này, hắn liền cảm giác được tâm linh bình tĩnh, đầu óc hỗn loạn cũng dần dần tỉnh táo.
"Khó trách ta vẫn cảm giác không bình thường. Mỗi khu vực của Lý gia có mưa, lương thực dùng không hết, có lượng lớn binh khí, đối mặt với vài lần lưu khấu xâm lấn chưa bao giờ chịu thua... Thì ra, gia thần của Lý gia chân chính tồn tại, hắn vẫn đang thi pháp bảo vệ một khu vực của thôn Cao Gia."
Lương Thế Hiền: "Thì ra là thế... thì ra là thế!"
Thiệu Hưng sư gia chấn động: "Huyện tôn đại nhân, lần trước ngài đem [Số Học Tiểu Học] về đưa cho ta học, thì ra là thiên thư! Ta đã nói sao nó lợi hại như vậy, sau khi học xong, tốc độ tính sổ đã nhanh gấp đôi."
Hai người vừa mới nói đến đây, liền nghe được ngoài thành vang lên tiếng gầm giận dữ, Phương Vô Thượng dược mã hoành thương, lao tới nơi bàn tay khổng lồ vừa rồi vỗ xuống, cả người lẫn ngựa đứng ở giữa dấu bàn tay khổng lồ, ngẩng đầu lên, nhìn đám mây trên bầu trời hét lớn: "Yêu nghiệt phương nào dám phạm Trừng Thành ta? Ngươi xuống đây, bản tướng quân cùng ngươi quyết một trận tử chiến."
Mọi người câm nín.
Lương Thế Hiền hít một hơi lạnh: "Người này chưa xem qua [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] sao?"
Thiệu Hưng sư gia xấu hổ: "Nghe nói Phương tướng quân không thích đọc sách."
Lương Thế Hiền: "Truyện tranh cũng không xem?"
Thiệu Hưng sư gia: "Cái này..."
Lương Thế Hiền ôm mặt: "Cho dù không biết tên tuổi của Đạo Huyền Thiên Tôn, vừa mới nhìn thấy một bàn tay lớn như vậy, thế mà hắn còn dám đi khiêu chiến?"
Thiệu Hưng sư gia toát mồ hôi: "Không biết."
Thật ra Phương Vô Thượng cũng sợ, một chưởng vừa rồi không chỉ khiến phản quân sợ hãi choáng váng, cũng khiến Phương Vô Thượng sợ hãi choáng váng.
Hắn hoàn toàn không biết [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] gì hết, cũng không biết gần đây trong huyện thành dân chúng vẫn đang lưu truyền câu chuyện Đạo Huyền Thiên Tôn, vậy mới nói việc học rất quan trọng, điển hình của cá lọt lưới giáo dục phổ cập.
Chợt thấy một bàn tay khổng lồ hạ xuống, Phương Vô Thượng quả nhiên hồn vía lên mây.
Thế nhưng chờ hắn tỉnh táo lại, ý thức trách nhiệm thủ hộ một phương thổ địa lại từ đáy lòng mọc lên, nghề nghiệp của hắn chính là tuần kiểm cơ mà.
Cái gọi là tuần kiểm chính là bảo đảm trong huyện thành không có bại hoại, bất kể bại hoại đó mạnh mẽ thế nào, tuần kiểm cũng phải tiến lên khiêu chiến.
Nếu như hiện tại 108 cường đạo của Thủy Bạc Lương Sơn ở trong huyện Trừng Thành chiếm núi làm vua, Phương Vô Thượng hắn cũng phải đi khiêu chiến, từ Địa sát tinh đánh tới Thiên cương tinh, mãi đến khi đánh bại và bắt sống 108 cường đạo mới có thể dừng lại.
Hiện tại trong huyện thành xuất hiện một đại yêu quái, hắn là tuần kiểm, phải xông lên.
Đây không phải vấn đề đánh thắng được hay không, mà là trách nhiệm sở tại, nhất định phải đánh.
Phương Vô Thượng ngửa đầu, rống to: "Yêu quái, ngươi xuống đây..."
Lý Đạo Huyền rất hứng thú nhìn hắn, tên này!
Được thôi, đùa với hắn một lát.
Y vươn một ngón tay từ từ khẽ chọc vào Phương Vô Thượng.
Phương Vô Thượng thấy bàn tay khổng lồ kia lại tới, trong lòng căng thẳng, vung lên trường thương trong tay: "Nha nha nha!"
Một thương đâm mạnh lên đầu ngón tay của Lý Đạo Huyền.
Găng tay Vô Cực chế tạo bằng hợp kim, dày mấy mi-li-mét, ở trong hộp là một tấm hợp kim có độ dày khoảng 1 mét, đừng nói Phương Vô Thượng cầm chính là trường mâu, cho dù hắn cầm ống phóng rocket cũng bó tay chịu thua.
Hắn đâm thương lên, chỉ phát ra một tiếng "đinh" giòn giã.
Phương Vô Thượng cảm giác được sự vô lực của mình, nhưng hắn không thể chịu thua, vung lên trường thương lại đâm vào ngón tay của Lý Đạo Huyền...
Đúng lúc này, một người từ bên cạnh nhảy ra, tại giữa không trung tung một cước đá bay Phương Vô Thượng xuống ngựa, tiếp theo người đó lại tung người đè Phương Vô Thượng trên mặt đất, siết chặt lấy chân hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Thủ pháp khoá chặt cố định trong quyền pháp Ma quỷ dùng rất tốt.
Người đến chính là Trình Húc: "Phương tuần kiểm, đừng điên nữa, nếu không phải thiên tôn tốt tính đùa với ngươi, vừa rồi một ngón tay là có thể đè chết ngươi rồi."
Phương Vô Thượng: "Thiên tôn? Ngươi biết yêu ma kia?"
"Đó không phải yêu ma, đó là thần tiên." Trình Húc tức giận mắng: "May mà là thần tiên, mới cho phép một phàm nhân như ngươi vô lễ với ngài như vậy, nếu thực sự là yêu ma, ngươi đã bị giết từ lâu rồi."
Lời này làm cho Phương Vô Thượng tỉnh lại!
Đúng vậy!
Cả người hắn cũng thả lỏng xuống.
Không giãy giụa nữa, Trình Húc cũng sẽ không khoá hắn nữa, buông tay chân ra.
Phương Vô Thượng ngỡ ngàng đứng lên, ngửa đầu nhìn đám mây kỳ quái trên bầu trời: "Đây... đây rốt cuộc là vị thần tiên nào?"
Một thiện nam tín nữ từ bên cạnh chạy tới, nhét vào trong tay hắn một quyển truyện tranh.
Phương Vô Thượng ngẩn mặt ra lật vài tờ, lật lật, mồ hôi liền chảy ròng: "Thì ra là thế... a, thì ra là thế?"
Trình Húc buông tay.
Cái tên không nên thân này không thể nói đạo lý được, tạm thời không để ý tới hắn.
Trình Húc xoay người đi nói chuyện với dân đoàn.
Trận chiến vừa rồi dân đoàn thôn Cao Gia đã kiếm thêm một mớ điểm kinh nghiệm, tuy nhiên, trận chiến này không hề giống trước đây không có chút thương vong nào, dù cho thiên tôn ở trên trời lén lút hỗ trợ, dân đoàn cũng có mấy chục người bị thương, đều là vết thương của thương và tên.
Mỗi một binh sĩ dân đoàn đều có một túi cứu thương nhỏ, bên trong đó là thuốc tiêu độc và Vân Nam Bạch Dược mà Lý Đạo Huyền đã phát cho họ từ trước.
Các thương binh đều đang tự xử lý vết thương cho mình.
Các binh sĩ không bị thương thì đang nhặt chiến lợi phẩm, quản lý tù binh.
Trận chiến này bên địch tổng cộng có 800 biên quân, trong khi giao chiến bị đánh chết và bị thương hơn 100 người, Lang thiên hộ cũng bị Trình Húc và Phương Vô Thượng giết chết, hơn 600 binh sĩ phản quân còn lại không bị thương, chỉ là sĩ khí triệt để sụp đổ, hồn vía không còn, hiện tại sau khi bị lột hết trang bị, người lạnh run cầm cập, không biết đi đâu về đâu.