Trình Húc đứng trước mặt hơn 600 tù binh kia, cười hắc hắc hai tiếng.
Hơn 600 người lạnh run rẩy, phản kháng là không dám phản kháng rồi, bàn tay khổng lồ đáng sợ trên trời có thể chụp xuống bất cứ lúc nào, họ không hề có dũng khí phản kháng.
Hiện tại chỉ có thể im lặng chờ đợi số phận của mình...
Mưu phản là tử tội, lại còn phải tru cửu tộc, họ biết mình sinh cơ xa vời. Đường sống duy nhất có lẽ là bị bắt đi làm tượng hộ, nhưng cái này không khác gì lắm cái chết, hoặc nói là sống không bằng chết.
Trình Húc vốn định nói: hiện tại đưa các ngươi đến thôn Cao Gia lao động cải tạo.
Đột nhiên đầu nảy số, không được, hiện tại ta sắm vai là Quỷ thiên hộ mà, chuyện của thôn Cao Gia đâu tới phiên "phản quân Cố Nguyên" như ta xử lý, ta vẫn nên tránh đi thì hơn.
Sau khi cười hai tiếng quái dị, Trình Húc xoay người lại, lớn tiếng nói với huyện lệnh Lương Thế Hiền vừa mới từ trong thành đi ra.
"Lương đại nhân, chuyện ta đáp ứng ngươi xem như làm xong rồi, hiện tại ta phải trở về núi Hoàng Long đây, cục diện rối rắm ở đây giao cho ngươi."
Đầu óc Lương Thế Hiền bây giờ còn rất mơ hồ, hoàn toàn không chú ý tới lỗi rất lớn là "thần tiên xuất hiện, Quỷ thiên hộ lại tuyệt không sợ", hắn quay về Trình Húc hành đại lễ: "Đa tạ Quỷ thiên hộ, lần này ngươi quả thật đã giúp đại ân, bản quan thay mặt dân chúng của huyện Trừng Thành cảm ơn ngươi, bản quan nói được thì làm được, nhất định sẽ nói giúp ngươi vài câu trên triều đình, giúp ngươi đòi lại số lương còn thiếu, khôi phục quan chức cho ngươi."
Trình Húc cười hắc hắc: "Không dám không dám, đừng hãm hại ta là tốt rồi."
Gã quay về dân đoàn vẫy tay: "Đi thôi! Chúng ta về núi Hoàng Long."
Thế là, dân đoàn rực rỡ rời đi.
Lương Thế Hiền ngỡ ngàng đứng trước mặt hơn 600 tù binh, đầu thì đau, trong bụng thầm nghĩ: Nên xử lý những người này như thế nào? Theo lý thuyết nên áp giải đến Tây An, giao cho tuần phủ đại nhân xử trí, thế nhưng, ta vốn không có đủ binh lực áp giải bọn họ, nếu để Phương Vô Thượng áp giải, thủ hạ của hắn chỉ có trăm người, áp giải hơn 600 biên quân? Đó không phải là trò cười sao? Những biên quân này hiện tại dù sợ mất mật, nhưng qua vài ngày sẽ ổn định lại, đến lúc đó chỉ sợ họ tay không tấc sắt cũng có thể giết chết hơn trăm thủ hạ của Phương Vô Thượng.
Thế nhưng... họ đã đầu hàng rồi, ta cũng không thể hiện tại hạ lệnh giết sạch họ được. Vị kia trên trời... cũng đâu có giết bọn họ.
Nghĩ tới đây, Lương Thế Hiền không khỏi ngẩng đầu, nhìn đám mây thấp trên bầu trời.
Thông minh như hắn, hầu như trong nháy mắt đã phát hiện ra thiên tôn và đám mây kia có liên quan.
Hắn đang xoắn xuýt, lại thấy Vương tiên sinh và nữ nhân thần bí đội nón tre cùng đi tới bên cạnh hắn.
Vương tiên sinh mỉm cười nói: "Có phải huyện tôn đại nhân đang đau đầu vì 600 tù binh này?"
Lương Thế Hiền: "Đúng vậy! Mặc dù chúng ta ỷ có thần tiên phù hộ, đã đánh bại phản quân, thế nhưng muốn xử trí họ như thế nào, bản quan thật sự là... khụ... có chút..."
Vương tiên sinh: "Còn nhớ hai tên trộm màn thầu không?"
Đương nhiên Lương Thế Hiền nhớ kỹ, loại chuyện này ngay cả hệ thống đèn kéo quân cũng không cần khởi động, hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng: "Ý của Vương tiên sinh là?"
Vương tiên sinh mỉm cười nói: "Không cần đưa họ cho triều đình xử lý, đưa hơn 600 người này biến thành 'tội phạm cải tạo' là được rồi, để cho họ dùng lao động trả lại tội nghiệt của mình."
Lương Thế Hiền: "Thế nhưng họ là đại tội mưu phản, phải tru cửu tộc, loại chuyện này cũng có thể dùng lao động cải tạo để giải quyết sao?"
Vương tiên sinh khẽ thở dài: "Thiên tôn vừa mới ra tay, chỉ vỗ vào mặt đất trước mặt họ, không trực tiếp vỗ lên trên đầu họ, vậy đã nói rõ thái độ của thiên tôn rồi... Cái gọi là ông trời còn có đức hiếu sinh, ý của thiên tôn là, những biên quân này chỉ là hạ cấp binh sĩ, rất nhiều chuyện thân bất do dĩ, trách nhiệm của mưu phản, giết người cướp của, phần lớn nằm ở thủ lĩnh của họ, cũng chính là Lang thiên hộ, mà Lang thiên hộ đã đền tội..."
Lương Thế Hiền đã hiểu: "Ông trời còn có đức hiếu sinh, những lời này dùng ở đây, cũng coi như hợp với tình hình."
Vương tiên sinh nói tiếp: "Hiện tại huyện tôn đại nhân có lẽ không có đầy đủ nhân thủ áp giải những phản quân này đi Tây An, nếu phái người đi Tây An thỉnh binh tới áp giải, tuần phủ đại nhân Hồ Đình Yến không chừng lại giở trò giở quẻ gì nữa."
Lương Thế Hiền cẩn thận nghĩ lại, cũng đúng, tuần phủ Hồ Đình Yến nổi tiếng là một hôn quan, thủ hạ quân kỷ bại hoại, loại người như Lý Anh nhiều không kể xiết, nếu tuần phủ đại nhân phái binh tới Trừng Thành áp giải người, những binh này không khéo lại trắng trợn cướp bóc tại huyện Trừng Thành, trái lại sẽ xảy ra chuyện.
"Ngươi coi như những người này đã chết trong trận chiến vừa rồi đi." Vương tiên sinh: "Viết phong thư cho tuần phủ đại nhân, gửi kèm đầu của Lang thiên hộ, nói là toàn bộ phản quân đã đền tội, như vậy trái lại bớt cho ngươi không ít chuyện."
Lương Thế Hiền cười khổ: "Rõ ràng là nói dối gạt người, vì sao lại cảm giác... đây quả thật là một con đường đi rất tốt chứ?"
Vương tiên sinh thở dài: "Bởi vì... thế đạo này dối gạt người, nếu như ngươi không gạt người, sống chính trực, trái lại sẽ vất vả."
Lương Thế Hiền nghẹn họng.
Vương tiên sinh: "Nếu huyện tôn đại nhân cảm thấy nó phiền phức, những phản quân này cứ giao cho thôn Cao Gia tới xử lý đi."
Lương Thế Hiền: "Vậy... không tốt lắm đâu?"
Vương tiên sinh chỉ chỉ đám mây trên đỉnh đầu: "Thiên tôn sẽ trông bọn họ."
Lương Thế Hiền chấn động.
Lực chú ý lại chuyển tới thiên tôn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thật sâu đám mây thấp trên bầu trời, sau đó ôm quyền, hành đại lễ một cái: "Hạ quan tới huyện Trừng Thành nhậm chức đã hơn 1 năm, vẫn luôn được thiên tôn trông nom mà không tự biết, hôm nay mới biết thiên tôn vẫn luôn âm thầm tương trợ, thực sự là lấy làm xấu hổ."
Lý Đạo Huyền mỉm cười.
Cao Nhất Diệp ghé đến bên tai Vương tiên sinh, thấp giọng nói hai câu.
Lúc này Vương tiên sinh mới nói với Lương Thế Hiền: "Thiên tôn nói, không cần đa lễ, ngươi là một quan tốt, lòng nghĩ về bách tính, ngài hy vọng ngươi sau này vẫn có thể bảo trì điểm này. Lợi ích của dân chúng phải nên đặt thứ nhất, những cái khác... đều có thể ném ra sau."
Cho tới nay Lương Thế Hiền cũng quả thật đều làm như thế, có thể được thiên tôn tán thành, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Lương Thế Hiền lại chuyển lực chú ý sang Vương tiên sinh: "Vậy hiện tại bản quan liền đi thông tri Phương tuần kiểm, bảo hắn áp giải những tù binh này tới thôn Cao Gia, giao cho các ngươi quản lý."
Vương tiên sinh mỉm cười: "Tốt, kế tiếp giao cho chúng tôi đi."
Lương Thế Hiền quay đầu đi về hướng nha môn huyện.
Lý Đạo Huyền nhìn lướt qua, Phương Vô Thượng đã đi tới, dẫn theo hơn trăm binh chuẩn bị áp giải tù binh, từ huyện thành đến thôn Cao Gia chỉ có hơn 30 dặm đường, khoảng cách này rất ngắn, đi nửa ngày thời gian là tới, nhưng 100 người áp giải hơn 600 người vẫn là rất nguy hiểm.
Các thủ hạ của Phương Vô Thượng đều cảm giác áp lực như núi.
Lý Đạo Huyền chuyển tầm nhìn tập trung lên người họ, một đường quản chế những phản quân này, cũng may những phản quân này đều đã sợ hãi vỡ mật, không hề có ý phản kháng, bị Phương Vô Thượng áp giải ngoan ngoãn đi hơn 30 dặm đường, mãi đến khi sẩm tối mới tới thôn Cao Gia. Gia bảo khổng lồ, xe lửa thần kỳ, tù binh phản quân vừa đến thôn Cao Gia đều bị giật mình.