Tháng giêng năm Sùng Trinh thứ hai, kinh thành, hoàng cung, ngự thư phòng.
Chu Do Kiểm đang chuyên tâm lật xem tấu chương, lông mày nhíu chặt.
Tam biên tổng đốc Thiểm Tây là Võ Chi Vọng tấu lên Cố Nguyên binh biến, binh lính tham gia binh biến cướp của cải trong châu khố Cố Nguyên, tiếp theo chuyển tấn công Kính Dương, Phú Bình, Tam Nguyên, du kích tướng quân Lý Anh cũng bị bắt làm tù binh...
Tâm tình của hắn đang tốt xem tấu chương này liền như ngồi trên tháp rơi tự do.
Đây là tấu chương của tháng 12 năm ngoái, thế nhưng mãi đến tháng giêng hắn mới xem được, bởi vì tấu chương còn tồn đọng thật sự quá nhiều, xem không hết, căn bản xem không hết.
Nhớ tới năng lực xử lý quốc sự của lão tổ tông Chu Nguyên Chương, Chu Do Kiểm không khỏi thấy xấu hổ.
"Biên quân không ngờ cũng phản rồi, nợ lương thời gian dài, quả nhiên là không được." Chu Do Kiểm không khỏi thở dài nói một câu.
Tâm phúc thái giám Tào Hóa Thuần thấp giọng nói: "Vẫn phải nghĩ cách, kiếm chút bạc, bằng không..."
Chu Do Kiểm: "Thế nhưng kiếm bạc ở đâu đây?"
Tào Hóa Thuần chìa tay, đưa lên một bản tấu chương: "Hoàng thượng không ngại xem bản tấu chương này."
"Ồ?"
Chu Do Kiểm mở tấu chương ra, xem chăm chú, đây là bản tấu chương của Hình khoa cấp sự trung Lưu Mậu trình lên, trong sớ kiến nghị cần nghiêm ngặt chỉnh đốn dịch trạm, phải quy định lại tiêu chuẩn sử dụng dịch trạm, cho rằng trải qua chỉnh đốn, sau khi loại bỏ các loại tệ nạn, kinh phí dịch trạm hàng năm có thể tiết kiệm mấy chục vạn lượng bạc.
Chu Do Kiểm xem xong, hơi nghi hoặc: "Chỉ chỉnh đốn một chút dịch trạm, là có thể tiết kiệm mấy chục vạn lượng bạc hàng năm sao?"
Tào Hóa Thuần thấp giọng nói: "Kinh phí của dịch trạm quả thật rất cao. Quan viên lớn nhỏ dọc đường qua lại thường thường tuỳ tiện bắt chẹt phu mã, cho dù dịch trạm cung cấp vượt quá yêu cầu thực tế, phần dư ra này lại trở thành bạc nhét vào túi riêng... Mà dịch trạm báo cáo số bạc này lên triều đình, cuối cùng biến thành do quốc khố chi."
Chu Do Kiểm nhíu mày: "Vì vậy, bọn người kia cứ như vậy mỗi năm gạt của quốc khố mấy chục vạn lượng?"
Tào Hóa Thuần thấp giọng nói: "Đúng vậy."
Chu Do Kiểm giận dữ: "Buồn cười, đã như vậy, lập tức chỉnh đốn dịch trạm, khống chế thu chi của dịch trạm, không cho phép chúng nó làm bừa như vậy nữa."
Tào Hóa Thuần: "Bệ hạ chớ tức giận, sau khi chỉnh đốn, mấy chục vạn lượng bạc này có thể quay về quốc khố rồi, ngài nên vui mừng mới phải."
Chu Do Kiểm cẩn thận nghĩ lại, đúng rồi, trước đây chưa phát hiện tệ nạn này, tiền không có, nhưng hiện tại nếu phát hiện rồi, số tiền này sẽ trở lại thôi, sau đó mỗi năm trẫm sẽ có thêm mấy chục vạn bạc để dùng rồi, chẳng phải là đại thiện? có thể giảm bớt tình trạng tài chính đang giật gấu vá vai.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Chu Do Kiểm coi như lại được ngồi trên máy bay phản lực.
Vừa mới hài lòng không tới vài phút...
"Báo! Cấp báo!"
Một thái giám chạy vào ngự thư phòng, trình lên một bức quân tình cấp báo.
Vừa mở ra xem: "Các nơi Lạc Xuyên, Thuần Hóa, Tam Thủy, Lược Dương, Thanh Thủy, Thành Huyện, Hàn Thành, Nghi Quân, Trung Bộ, Thạch Tuyền, Nghi Xuyên, Tuy Đức, Gia Châu, Diệu, Tĩnh Ninh, Đồng Quan, Dương Bình quan, Kim Tỏa quan, lưu tặc khắp nơi..."
Chu Do Kiểm thấy một loạt địa danh này, tâm tình như thể ngồi trên tháp rơi tự do, giận dữ: "Tình huống gì thế này? Viết nhiều địa danh như vậy làm gì? Còn không bằng viết cho trẫm một câu, Duyên Tuy và Thiểm Tây loạn cả rồi."
Tào Hóa Thuần toát mồ hôi.
Chu Do Kiểm giận dữ hét: "Tuần phủ Duyên Tuy Võ Chi Vọng và tuần phủ Thiểm Tây Hồ Đình Yến là bất tài sao?"
Vừa mới hét xong, lại một thái giám từ bên ngoài chạy vào, vội vàng nói: "Báo, tuần phủ Duyên Tuy Võ Chi Vọng ốm chết, cần gấp bổ nhiệm tuần phủ mới."
Chu Do Kiểm giật mình.
Hắn nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Gọi Dương Hạc tới gặp trẫm."
Huyện thành Trừng Thành, bắt đầu toả ra bầu không khí sôi nổi thịnh vượng.
Từ sau lần Đạo Huyền Thiên Tôn hiển thánh trước mặt toàn bộ dân chúng liền bắt đầu liên tiếp hiển linh, đầu tiên là ở trước mặt toàn bộ dân chúng làm một trận mưa cho huyện Trừng Thành, tiếp theo phái ra người phát ngôn Vương tiên sinh, cùng huyện lệnh bắt đầu trùng chấn các ngành các nghề của huyện thành.
Lộ tuyến phát triển tương tự như thôn Cao Gia, được lợi trước tiên chính là các công tượng trong xưởng quan phương.
Thiên tôn trực tiếp tăng tiền công cho toàn bộ công tượng.
Cái này tuy không hợp tổ chế, thế nhưng Lương Thế Hiền cũng không có ý kiến, lập tức làm theo.
Thật ra những năm cuối Minh triều, các danh sĩ có tri thức đã nhận ra tác hại của chế độ tượng hộ, từ lâu đã có ý cải cách rồi, Lương Thế Hiền chỉ không có năng lực cải cách nó mà thôi, hiện tại có vật tư của thiên tôn ban thưởng làm chỗ dựa, hắn cũng có can đảm hậu đãi tượng hộ.
Đồng thời, thiên tôn phát xuống lượng lớn lương thực, chứa đầy kho lương của huyện thành.
Lương Thế Hiền lập tức mở lương hành của quan phương, bán ra lương thực với giá bình thường không phải năm thiên tai, chỉ dùng thời gian vài ngày ngắn ngủi đã khống chế được giá lương một đấu gạo 1000 tiền, khôi phục lại giá lương trong năm bình thường.
Vì thế, Lương Thế Hiền đã cao hứng một phen, theo nhân sĩ biết chuyện báo lại, Lương Thế Hiền đứng ở hậu viện huyện nha, cười to vài tiếng: "Các lão bách tính, bản quan giúp các ngươi hạ được giá lương rồi."
Một khi giá lương khôi phục bình thường, dân chúng sẽ không còn dùng toàn bộ thu nhập để mua lương nữa, có thể dư ra mua các vật phẩm khác, vì vậy các ngành các nghề đều một lần nữa ngẩng đầu lên, chậm rãi khôi phục sinh cơ.
Tiệm vải mở cửa, tiệm may cũng mở cửa, quán trà cũng có người vào, đồ sứ cũng bắt đầu có người mua, hàng mỹ nghệ cũng có thể bán được ra ngoài, gánh hát cũng có người xem...
Tốc độ khôi phục sinh cơ của huyện thành, vượt quá dự liệu của mọi người.
Ngay trong bầu không khí náo nhiệt này...
Một đạo sĩ dẫn theo ba người vừa mới đi vào đại môn huyện thành Trừng Thành.
Đạo sĩ là Mã Thiên Chính, mà ba người phía sau chính là Tống Ứng Tinh và hai gia phó của hắn.
Nhóm bốn người đã đi một quãng đường rất xa, vừa mệt vừa đói.
Suốt đường đi cũng không dễ dàng, bốn người vài lần đụng phải nhóm lưu tặc nhỏ, cũng may thế đạo này đạo sĩ vẫn còn xài được. Bọn lưu tặc thấy đạo sĩ cũng ngại cướp đoạt, cho dù thỉnh thoảng có một hai tiểu mao tặc không ra hồn tới làm thật, Mã Thiên Chính sử ra Toàn Chân kiếm pháp cũng gọi là ngăn cản được.
"Tống tiên sinh, đây chính là huyện thành Trừng Thành rồi." Mã Thiên Chính thở dài một hơi: "Đến đây rồi thì cách thôn Cao Gia không xa nữa, chỉ còn hơn 30 dặm đường, ngày hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai lại xuất phát."
Tống Ứng Tinh đi vào huyện thành, cũng không khỏi thở phào một hơi: "Thật tốt quá! Tại hạ cũng thật sự mệt lắm rồi. Thiểm Tây này đúng là một nơi đáng sợ, khắp nơi thiên tai, khắp nơi là tặc. Chao ôi, nếu không có Mã đạo trưởng chiếu cố, ta cũng không đến đây được."
Mã Thiên Chính: "Đây là việc bần đạo phải làm."
Hai người đang nói đến đây, chợt thấy trên đường cái huyện thành có một đám người đang chậm rãi đi tới, dẫn đầu là hai mẹ con, chính là Bạch công tử và Bạch phu nhân, còn có đốc công Đằng Dật Phong đi theo bên cạnh hai người.
Hắn đang cung kính nói với Bạch công tử: "Bạch công tử, nghe nói ngài có diệu pháp vận chuyển vật nặng, đội làm đường của chúng tôi gặp phải một tảng đá rất lớn, cần dời nó đi từ giữa đường, xin ngài xuất thủ tương trợ."