Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 279 - Chương 279: Tính Thế Nào?

Chương 279: Tính thế nào? Chương 279: Tính thế nào?

Bạch công tử cười: "Tảng đá ông muốn vận chuyển, tốt cuộc to thế nào?"

Đằng Dật Phong nói: "Dài khoảng hai trượng, rộng một trượng, cả tảng đá quá lớn, các dân công không xê dịch được, thật đúng là làm khó cho chúng tôi. Chúng tôi lại ngại mời thánh nữ đi làm phiền thiên tôn, nghe đốc công từ thôn Cao Gia qua đây nói là Bạch công tử có cách di chuyển vật nặng."

Bạch công tử cười to: "Ha ha, tảng đá nhỏ như vậy, dùng kiến thức Vật Lý là có thể dễ dàng để ông kéo đi."

Người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.

Tống Ứng Tinh nghe nói như thế liền nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Muốn dịch chuyển tảng đá lớn như vậy, ta cũng biết một cách, lấy gỗ chế tạo bánh răng, một cái dựng thẳng, một cái để nằm, hai bánh răng khớp với nhau, dùng trâu kéo bánh răng dựng thẳng xoay tròn, sẽ kéo theo bánh răng để nằm, thì có thể di chuyển được vật nặng.

Nhưng người biết được cách này của ta rất ít, trước mắt một tiểu hài tử chưa mọc lông cũng biết cái này? Vật Lý trong miệng nó nói là cái gì? Mình có cần đi hỏi nó không?

Nghĩ tới đây, Mã đạo trưởng đằng trước liền chạy tới chào hỏi với Bạch công tử và Bạch phu nhân: "A, đây không phải Bạch phu nhân và Bạch công tử sao? Bần đạo có lễ."

Hai mẹ con thấy là Mã đạo trưởng cũng tỏ ra vui mừng: "Mã đạo trưởng, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi phụng mệnh của thiên tôn ra ngoài đi du lịch, giờ về rồi à?"

Mã Thiên Chính mỉm cười: "May mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng hoàn thành căn dặn của thiên tôn, ngày mai bần đạo dự định về thôn Cao Gia gặp mặt thiên tôn."

Bạch phu nhân cười chỉ bầu trời: "Hiện tại thiên tôn tới huyện thành rồi, ngươi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy."

Mã Thiên Chính thất kinh, vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một đám mây thấp bồng bềnh trên bầu trời, hắn vội vàng phủi bụi trên người, cúi đầu bái: "Đệ tử Mã Thiên Chính, tham kiến thiên tôn."

Đám mây khẽ nhộn nhạo, giống như đáp lại hắn.

Mã Thiên Chính rất phấn khởi: Thiên tôn trả lời ta rồi!

Đang muốn nói thêm cái gì, Tống Ứng Tinh nắm lấy cánh tay hắn: "Mã đạo trưởng, ngài biết vị công tử này à? Thỉnh cầu ngài dẫn tiến cho ta, tại hạ có rất nhiều điều muốn tâm sự với vị công tử này."

Lúc này Mã Thiên Chính mới nghĩ tới trọng điểm, vội vàng kéo Tống Ứng Tinh qua giới thiệu cho Bạch công tử, đồng thời cũng coi như giới thiệu cho thiên tôn: "Vị này chính là Tống Ứng Tinh, Tống tiên sinh, người huyện Phụng Tân Giang Tây."

"Vị này chính là Bạch công tử của Bạch gia bảo."

Lý Đạo Huyền nghe được ba chữ "Tống Ứng Tinh" nhất thời mừng rỡ, tới rồi tới rồi, rốt cuộc tới rồi, ha ha ha, nhà khoa học đệ nhất Minh Mạt, lần này xem như là lừa gạt tới tay rồi, chỉ cần hắn tới trong tầm mắt của mình, khẳng định đừng nghĩ đi nữa. Mình có một vạn biện pháp lừa hắn ở lại.

Rất tốt, trước để cho Bạch công tử giao lưu với Tống Ứng Tinh đi, mặc dù Bạch công tử vừa mới học tới Vật Lý lớp 2 Sơ Trung, nhưng cũng đủ khiến cho Tống Ứng Tinh mở ra thế giới mới rồi.

Tống Ứng Tinh ôm quyền với Bạch công tử, mặc dù đối phương nhỏ hơn mình tới gần 30 tuổi, nhưng Tống Ứng Tinh vẫn không dám khinh thường: "Vị công tử này, vừa rồi nghe ngươi nói, có thể dùng biện pháp Vật Lý di chuyển tảng đá lớn như vậy, không biết ngươi dự định chọn dùng biện pháp gì?"

Bạch công tử hiếu kỳ quan sát người trung niên đứng trước mắt, thấy vẻ mặt ham học hỏi của ông ta, dường như rất có hứng thú tham thảo học thuật, cũng không khỏi mừng thầm, Vật Lý của hắn học nhanh quá, ở thôn Cao Gia đã không còn ai có thể giao lưu rồi, hiện tại xuất hiện một người thoạt nhìn coi như có hứng thú trò chuyện, còn không vội vàng khoác lác một phen.

Bạch công tử cười hì hì, nói ra tri thức vừa mới học được: "Bánh răng!"

"Quả nhiên là bánh răng sao?" Tống Ứng Tinh mừng rỡ: "Ồ, ý nghĩ của tại hạ cũng là sử dụng bánh răng."

Bạch công tử: "Ồ? Ông cũng hiểu bánh răng? Ông học qua quyển thiên thư Vật Lý rồi?"

Tống Ứng Tinh: "Quyển thiên thư Vật Lý là cái gì?"

Bạch công tử: "Thì ra là chưa học, phù, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng bên ngoài thôn Cao Gia cũng có người biết thiên thư Vật Lý chứ, hì hì."

Tống Ứng Tinh hiếu kỳ: "Không biết quyển thiên thư Vật Lý gọi là cái gì?"

Bạch công tử: "Cái này nói mấy câu cũng khó giải thích, chúng ta vẫn là trước tiên nghiên cứu tảng đá kia đi."

Chẳng mấy chốc đoàn người đi tới công trường ngoài thành, thấy một tảng đá rất lớn nằm ngang giữa đường. Các thôn dân hoặc là dời tảng đá này đi, hoặc là phải làm cong con đường, không hề nghi ngờ, vì thuận tiện cho Xe Mặt Trời công cộng sau này di chuyển thuận lợi, dời tảng đá đi mới là chính giải.

Bạch công tử hỏi: "Nghiên cứu qua tảng đá này nặng bao nhiêu chưa?"

Đằng Dật Phong cung kính hồi đáp: "Chúng tôi không có bản sự ước lượng tảng đá lớn như vậy, không biết trọng lượng của nó."

Tống Ứng Tinh khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: cái này chỉ có thể dùng biện pháp Tào Xung cân voi để cân trọng lượng của tảng đá này thôi... Thế nhưng voi có thể di chuyển, có thể đưa voi lên thuyền, tảng đá này lại không thể đưa nó lên thuyền được, vậy không cân được rồi.

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, liền thấy Bạch công tử lấy ra một cái thước mềm dùng để do y phục, đo đường kính của tảng đá kia trước, sau đó lấy ra giấy bút, xoát xoát xoát tính toán một hồi, ngẩng đầu nói: "Khoảng hơn 6 vạn cân."

Tống Ứng Tinh giật minh kinh hãi.

Bạch công tử tiếp tục tính trên giấy, xoát xoát xoát, chẳng mấy chốc lại ngẩng đầu: "Muốn di chuyển tảng đá hơn 6 vạn cân, ít nhất cần phải có bánh răng lớn có đường kính 'ích', lại kết hợp với bánh răng nhỏ có đường kính 'Y'... Ta lại tính toán... Ừm... chắc xấp xỉ con số này, gọi thợ rèn tới đi, dựa theo kích cỡ của ta làm mấy cái bánh răng, chỉ có thể lớn không được nhỏ hơn ta dự tính, bằng không dùng hai con trâu cũng không kéo được, không đủ lực."

"Đem bánh răng chống ở bên cạnh, dùng trâu kéo, bên kia dùng công nhân cầm gậy đẩy lên, là có thể dịch được tảng đá rồi."

Tống Ứng Tinh thầm kinh hãi: ta biết dùng bánh răng có thể dịch chuyển được tảng đá, nhưng ta không thể tính ra chính xác cần bánh răng lớn thế nào, dùng mấy con trâu để kéo, chỉ có thể tận lực làm bánh răng lớn một chút, đứa nhỏ này làm sao có thể tính chính xác như vậy?

Không hiểu thì hỏi, Tống Ứng Tinh vội hỏi: "Xin hỏi Bạch công tử, làm sao ngươi có thể tính chuẩn xác khí lực của hai con trâu dùng bánh răng lớn thế nào có thể kéo vật nặng bao nhiêu chứ?"

Bạch công tử cười hì hì: "Chênh lệch giữa đường kính bánh răng lớn và bánh răng nhỏ có thể quyết định số lần lực tăng lên của chúng... Ước lượng lực kéo của hai con trâu, cùng chênh lệch đường kính của hai bánh răng để tính toán... Ôi chao, thứ này tôi dùng miệng cũng khó nói rõ, cho ông một công thức ông tự xem đi."

Hắn cầm lấy bút, viết xoát xoát xoát ra giấy một công thức.

Nhưng Tống Ứng Tinh xem không hiểu, liền đực mặt ra.

Không xong rồi, luôn cho rằng cái gì mình cũng biết, không ngờ đến chỗ này, mới phát hiện thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a.

"Tại hạ có một yêu cầu quá đáng, quyển... thiên thư Vật Lý kia... không biết có thể cho tại hạ xem được không?" Tống Ứng Tinh hơi đỏ mặt: "Tại hạ có thể trả tiền."

Bạch công tử thì không để bụng trả tiền hay không, chỉ cần có người chịu học, thứ này có thể dạy tuỳ thích, đây là nguyên thoại của thiên tôn, nên sách cứ đưa thôi.

Bình Luận (0)
Comment