Bạch công tử thò tay vào trong người lấy ra một quyển [Vật Lý Sơ Trung lớp 2 quyển hạ], đặt nó vào tay Tống Ứng Tinh: "Vị đại thúc này, xem ra ông rất có hứng thú với cái này, quyển sách này tặng cho ông đấy. A, không đúng, cấp độ của quyển sách này rất cao, ông không có cơ sở sẽ xem không hiểu đâu, sách cấp nhỏ tôi cũng không đem trên người... Trước khi học Vật Lý phải học hết Số Học trước, bằng không sẽ không hiểu các loại công thức."
Trên người Bạch công tử không thể đem theo nhiều sách được, hắn đành phải chỉ về hướng thôn Cao Gia: "Đại thúc, ông cứ đến thôn Cao Gia một chuyến đi, ở trong thư viện trường học thôn Cao Gia có đủ loại sách, hơn nữa có thể mượn đọc miễn phí."
Tống Ứng Tinh: "Đa tạ tiểu hữu."
Hắn quay đầu nhìn Mã đạo trưởng, lại thấy Mã đạo trưởng sắc mặt ửng hồng, hết bái lại khấu đầu với đám mây trên bầu trời, còn đang kể lại những việc trên đường đi Giang Tây của hắn.
Thì ra, từ sau khi Mã đạo trưởng tìm được chứng cứ "thần tiên chân chính tồn tại", liền cảm thấy hết sức tự hào đối với thân phận đạo sĩ của mình, trước đây giảng kinh cho người ta ít nhiều trong lòng có phần không kiên định, cảm giác mình đang gạt người, nhưng hiện tại không hề còn lo lắng này, chỉ đầy tự tin khi giảng kinh cho người ta.
Trên đường hắn đi Giang Tây tìm kiếm Tống Ứng Tinh đã giảng kinh thuyết pháp cho rất nhiều người, giọng to, trung khí mười phần, cảm giác cả người mình như được sống lại, tràn đầy năng lượng trước nay chưa từng có.
Một chuyến du lịch này cũng khiến bản thân hắn trưởng thành hơn rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ đắc đạo, tiên phong đạo cốt hơn.
Cho nên vừa trở về nhìn thấy thiên tôn, đương nhiên phải vội vàng tạ ân, cảm ơn thiên tôn đã hồi sinh mình.
Nhưng những động tác của hắn trong mắt Tống Ứng Tinh thì lại không khác nào bệnh tâm thần.
Sau khi do dự một hồi, Tống Ứng Tinh quyết định không tìm Mã đạo trưởng dẫn đường nữa, mà tự mình đi, dù sao thì ở đây cách thôn Cao Gia còn hơn 30 dặm đường, có hai gia nô bảo vệ, sẽ không có trắc trở gì.
Tống Ứng Tinh hỏi các dân công phương hướng đi thôn Cao Gia, biết được con đường đang làm dưới chân là đi thông đến đó, liền men theo con đường đó mà đi.
Lý Đạo Huyền nhất định muốn đạt được vị khoa học gia tí hon từ bên ngoài này, lập tức coi hắn là trọng điểm quan tâm, tập trung tầm nhìn lên người Tống Ứng Tinh đi cùng hắn.
Tống Ứng Tinh đi về hướng thôn Cao Gia chưa bao xa liền trông thấy một con đường màu xám, kéo dài về phía trước.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ lên mặt đường: "Xi măng! Đây là xi măng của Mã đạo trưởng đưa ta xem qua, không nghĩ tới, tại huyện Trừng Thành đã bắt đầu dùng thứ này làm đường rồi, lợi hại, thật sự lợi hại."
Dọc theo đường xi măng đi về phía trước, đi trên con đường cứng rắn lại bằng phẳng này rất thoải mái, đang đi đang đi, Xe Mặt Trời công cộng đi tới, trên xe chở đầy dân phu.
Tống Ứng Tinh giật mình: "Xe quái lạ gì thế?"
Nhưng hắn không điên như Mã đạo trưởng, không có thói quen xấu chặn xe ở giữa đường, Xe Mặt Trời công cộng cũng vèo một cái chạy qua người hắn, đi về hướng công trường...
Tống Ứng Tinh muốn nghiên cứu xe này một chút cũng không có cơ hội, đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Càng tới gần thôn Cao Gia, phong cảnh càng trở nên kỳ quái.
Hai bên đường bắt đầu xuất hiện kiến trúc kỳ quái đủ mọi màu sắc, Tống Ứng Tinh cảm giác những kiến trúc này cũng không phải làm từ đá hoặc bùn, ghé sát vào dùng ngón tay bẹo một cái, phát hiện chất liệu của những kiến trúc này rất kỳ lạ.
Không phải sắt không phải vàng cũng không phải gỗ, rốt cuộc là thứ gì?
Bỏ đi, tiếp tục đi tới trước!
Lúc hoàng hôn đã đi tới thôn Cao Gia.
Sắc trời đã tối, nhưng cuộc sống về đêm ở thôn Cao Gia vừa mới bắt đầu, các thôn dân đã hoàn thành công việc một ngày, giơ cuốc xẻng trở về, vừa lúc đi cùng với Tống Ứng Tinh.
Tống Ứng Tinh hỏi: "Các vị hương thân, nơi này có phải là thôn Cao Gia?"
Người vác cuốc liền cười: "Đúng vậy, ở đây chính là thôn Cao Gia, lần đầu tiên tiên sinh tới đây sao?"
Tống Ứng Tinh: "Đúng vậy, lần đầu tiên tới. Tại hạ nghe nói ở đây có một thứ gọi là trường học, ở đó có rất nhiều sách để xem."
Người vác cuốc cười nói: "Trời đã tối rồi, trường cũng đã tan học, tiên sinh muốn đến trường cần phải đợi đến sáng sớm ngày mai."
Tống Ứng Tinh: "Ồ, vậy đêm nay ta nghỉ ở đâu thì được?"
Người vác cuốc chỉ vào khu thương mại Cao gia: "Ở đó có một quán trọ, tiên sinh vào quán trọ nghỉ ngơi là được."
Tống Ứng Tinh theo hướng ngón tay của người đó nhìn sang, liền thấy trên sườn núi có một loạt kiến trúc đủ mọi màu sắc, vừa mới lên đèn.
Hiện tại khu thương mại Cao gia mỗi ngày đến chiều tối đều lên đèn!
Số đèn này là do thợ đèn tới từ Tây An cùng Từ Đại Phúc làm ra.
Đèn màu rực rỡ thắp sáng các ngóc ngách của Khu thương mại Cao Gia, nơi đây lập tức trở nên sáng sủa, ngọn đèn đủ mọi màu sắc hoà lẫn với các kiến trúc bằng nhựa đủ mọi màu sắc, tạo ra một cảm giác như ở trong một phòng khiêu vũ cuồng nhiệt.
Tống Ứng Tinh thấy những kiến trúc kỳ lạ này thì không khỏi ngẩn người: đây có lẽ gọi là nơi xa hoa truỵ lạc.
Hắn kiên trì đi vào khu thương mại...
Phía trước rất ồn ào, nghe người đi qua bên cạnh trò chuyện, hình như là một gánh hát đang diễn kịch.
Tống Ứng Tinh đi theo dòng người tới đó, quả nhiên, trên một sân khấu rất lớn đang biểu diễn Thiểm Bắc đạo tình, người Giang Tây như hắn vẫn là lần đầu tiên xem Thiểm Bắc đạo tình, không khỏi dừng lại xem thêm.
Vở kịch đạo tình này trình diễn [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], gánh hát gần đây vẫn luôn theo đuổi kịch mới, liền đem truyện tranh của Cao Nhất Diệp biên thành vở kịch để diễn.
Chỉ thấy người diễn thôn dân quỳ trên mặt đất khóc lóc, người diễn sơn tặc cầm đao muốn chém xuống, tiếp theo trên đỉnh sân khấu "xoát" một cái hạ xuống một bàn tay khổng lồ làm bằng giấy, chụp sơn tặc kia cái pặc ngã ra đất.
Người diễn sơn tặc kêu "a" thảm thiết, rồi giả chết.
Tiếp theo nhạc khí kiểu như tam huyền tứ hồ vang lên, người diễn thôn dân đứng dậy, không ngờ là một ca sĩ, yểu điệu ca lên sự nhân thiện của Đạo Huyền Thiên Tôn, tặng lương làm mưa mưu phúc lợi cho thôn dân.
Các khán giả dưới đài: "Ca hay lắm!"
Sau đó rất nhiều bạc vụn và tiền thưởng được ném lên đài.
Lần đầu tiên Tống Ứng Tinh xem Thiểm Bắc đạo tình cũng cảm thấy hăng say, cũng mò một đồng tiền rồi ném lên đài.
Hắn xoay người nói với hai gia nô: "Thiểm Tây hạn hán, dân chúng lầm than, một đường chúng ta đi tới đây, thấy khắp nơi là bách tính cực khổ, nhưng không ngờ cuộc sống ở thôn Cao Gia này lại vui vẻ như vậy, chậc!"
Hai gia nô thấp giọng nói: "Trong thôn này khắp nơi là thứ kỳ quái nữa."
Tống Ứng Tinh mỉm cười: "Ta luôn thích những thứ kỳ quái mà."
Vừa mới nói xong, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng thét to: "Các bằng hữu xem kịch xong, lại ăn một bát bún gạo đi."
Tống Ứng Tinh "ơ" một tiếng, theo tiếng thét nhìn qua, liền thấy một cửa hàng "Bún Gạo Tịch Bát" nằm không xa bên cạnh sân khấu kịch, hắn kinh ngạc nói: "Ta nhìn thấy cái gì đây? một cửa hàng bán bún gạo! Đây không phải thứ phía nam chúng ta mới có sao?"
Hai gia nô cũng ngẩn ra: "Lão gia, thật sự là cửa hàng bún gạo, gặp quỷ rồi."