Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 285 - Chương 285: Mượn Tay Của Lương Thế Hiền

Chương 285: Mượn tay của Lương Thế Hiền Chương 285: Mượn tay của Lương Thế Hiền

Lương Thế Hiền nói: "Trước kia tiễu phỉ, bọn phỉ thường thích qua lại giữa hai tỉnh biên giới, nếu như binh của Thiểm Tây tới đánh, chúng sẽ tiến vào Duyên Tuy, binh của Thiểm Tây sẽ không thể truy kích. Nếu như binh của Duyên Tuy tới đánh, chúng liền tiến vào Thiểm Tây, binh của Duyên Tuy chỉ có thể trơ mắt nhìn..."

"Hiện tại hoàng thượng bổ nhiệm tam biên tổng đốc Dương Hạc, để hắn quản lý Thiểm Tây, Cam Túc, Duyên Tuy, Ninh Hạ, như vậy, cho dù tặc quân có qua lại giữa mấy tỉnh biên giới cũng vô dụng, quan binh có thể cầm thủ lệnh của Dương Hạc, đi qua biên giới truy kích."

Lời giải thích của hắn, Lý Đạo Huyền không cần nghe cũng hiểu, cũng coi như nói cho mấy người Cao Nhất Diệp, Vương tiên sinh, Thu Cúc, Đông Tuyết nghe.

Vương tiên sinh chợt nói: "Thảo nào trước kia triều đình tiễu phỉ bao giờ cũng bó tay, thì ra bọn chúng chỉ cần qua lai biên giới hai tỉnh, lập tức có thể tìm được đường trốn thoát."

Lương Thế Hiền gật đầu: "Cho nên từ sự bổ nhiệm tam biên tổng đốc này có thể biết được, triều đình muốn chơi thật rồi. Vượt qua tỉnh truy kích tặc khấu sợ rằng sẽ trở thành chuyện bình thường, nhưng như vậy, tặc khấu có lẽ sẽ bị quan binh đuổi bắt chạy khắp nơi, huyện Trừng Thành vẫn sẽ bình thường có tặc khấu ghé thăm..."

Cao Nhất Diệp nói: "Ý của Lương đại nhân là?"

Lương Thế Hiền hướng về bầu trời ôm quyền: "Hạ quan muốn xin thiên tôn ban thưởng thêm một số vật tư, dùng để vũ trang và huấn luyện dân đoàn cả huyện, tăng thêm nhân số, đề cao sức chiến đấu của họ, để ứng biến bất cứ tình huống nào."

Lý Đạo Huyền vừa nghe liền cười, ồ? Muốn tăng thêm số lượng dân đoàn?

Việc này đương nhiên là làm được!

Trước đây Lý Đạo Huyền chỉ có 5000 nhân khẩu của thôn Cao Gia, cho nên chỉ cho 500 người làm thoát sản binh, nhưng hiện tại tầm nhìn của y đã đạt tới huyện thành, lại thêm các thôn trấn xung quanh, nhân khẩu trong tầm nhìn đã đạt tới mấy vạn, số lượng thoát sản binh khẳng định cần phải tăng lên.

- Giải thích, thoát sản binh nghĩa là làm lính hoàn toàn, không còn tham gia sản xuất, ngược lại vẫn có chế độ vừa đi lính vừa tham gia sản xuất. Hết giải thích.

Mấy ngày gần đây y đang suy nghĩ dùng hình thức gì để lừa gạt Lương Thế Hiền, không ngờ người này không cần gạ gẫm liền chủ động chạy tới. Có lẽ, Lương Thế Hiền còn tưởng rằng thần tiên như mình sẽ không nhúng tay vào việc "thay đổi quốc gia" của nhân gian giới, cho rằng thiên tôn chỉ tới cứu dân chúng, căn bản không ngờ được thiên tôn này còn có dự định thành lập một quốc gia mới.

Mượn tay của hắn thành lập dân đoàn mới lớn hơn nữa, cũng là một cách khả thi.

Dù sao thì chỉ cần giáo dục tốt tư tưởng của dân đoàn, Lương Thế Hiền kia còn tưởng rằng đang giúp hoàng đế luyện binh, kết quả cuối cùng sẽ chỉ là luyện binh cho thiên tôn.

Lý Đạo Huyền mỉm cười nói: "Thỉnh cầu của ngươi rất có đạo lý, ta đáp ứng, có thể ban thưởng vật tư. Thế nhưng, dân đoàn của các thôn các trấn phải thiết lập một tổng giáo viên, tổng giáo viên này phải là một người tin cậy, bằng không, để cho một kẻ tham ô hạch sách, lòng tham không đáy làm tổng giáo viên dân đoàn, sẽ tham ô vật tư của ta ban thưởng."

Lương Thế Hiền cẩn thận nghĩ lại, có lý, chức tổng giáo viên dân đoàn này phải lựa chọn một người tin cậy.

Hắn ngẩng đầu lên tới: "Thiên tôn có nhân tuyển thích hợp nào không?"

Lý Đạo Huyền: "Bạch Diên của Bạch gia bảo, người này tự xưng là quân tử, cũng rất có tác phong quân tử, rất được dân chúng xung quanh Bạch gia bảo yêu quý, tặc khấu vài lần xâm chiếm Bạch gia bảo, đều bị Bạch Diên đẩy lùi, người này tài đức đủ cả, là một nhân tuyển làm tổng giáo viên rất thích hợp."

Lương Thế Hiền ngay cả đèn kéo quân cũng không cần xoay, liền nhớ tới Bạch Diên là ai, người này đã từng cùng hắn đại chiến Số Học tại Cao Gia bảo, Lương Thế Hiền lấy thảm bại mà kết thúc...

"Nếu là người này, quả thật đảm đương được chức tổng giáo viên dân đoàn." Lương Thế Hiền gật đầu nói: "Vậy bản quan sẽ triệu tập giáo viên dân đoàn của các thôn các trấn đến huyện thành, mở một đại hội, lấy Bạch Diên làm tổng giáo viên, thảo luận việc mở rộng và vũ trang dân đoàn."

Lý Đạo Huyền thầm cười hắc hắc hai tiếng: vậy đại dân đoàn ta phải không khách khí nhận lấy rồi.

Lương Thế Hiền lại ngửa đầu nói: "Huyện thành dưới sự trông nom của Thiên Tôn, hiện tại trên cơ bản đã khôi phục sinh cơ, nhưng xung quanh còn có rất nhiều thôn trấn vẫn sống rất khổ cực, ví dụ trấn Phùng Nguyên, thôn Tuyền Câu, Thiên Tôn chiếu cố còn chưa tới, hạ quan cả gan, muốn xuất ra một phần vật tư của Thiên Tôn ban cho đi cứu tế các thông trấn ngoài huyện thành, xin Thiên Tôn ân chuẩn."

Việc này đương nhiên phải chuẩn rồi!

Lý Đạo Huyền: "Chuẩn, mạnh tay đi làm! Vận chuyển đến các thôn trấn này bất tiện, ngươi cũng có thể làm đường, dĩ công đại chẩn, là cách tốt nhất để trợ giúp những thôn trấn này."

Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền đã bao trùm hơn phân nửa huyện Trừng Thành, thế nhưng tầm nhìn của y đảo qua, trong rất nhiều thôn trấn còn có người nghèo đang đấu tranh cầu sinh, hơn nữa những người này hoàn toàn không biết Đạo Huyền Thiên Tôn là ai, cũng không biết bên huyện thành đang phát cháo cứu dân...

Tại cổ đại giao thông và lưu truyền tin tức rất không phát triển, rất nhiều người trong thôn cả đời không ra khỏi thôn mười dặm, tin tức lan truyền thật sự quá chậm.

Lý Đạo Huyền cũng không có nhiều thời gian và tinh lực đi hiển linh mỗi một thôn nhỏ, đi đem những bách tính này nhét vào trong hệ thống của mình.

Cho nên...

Đương nhiên lại phải lợi dụng Lương Thế Hiền.

Chỉ cần có thể trải đường xi măng đến các thôn trấn, vậy Xe Mặt Trời công cộng có thể lưu thông đến khắp nơi trong huyện Trừng Thành không còn trở ngại, đến lúc đó tất cả thao tác đều sẽ trở nên đơn giản.

Lương Thế Hiền mừng rỡ, Thiên Tôn thật đúng là dễ nói chuyện, muốn tiền cho tiền, muốn lương cho lương, còn sẵn lòng giúp bách tính xây cầu làm đường, thực sự là Thiên Tôn tốt.

Hắn phấn chấn: "Vậy hạ quan sẽ dốc hết sức mình đi phổ biến việc này, trải đường xi măng đến mỗi một thôn trấn, chỉ cần nghĩ đến thôi, liền cảm giác là một chuyện công tại thiên thu rồi."

Hai ngày sau, sáng sớm.

Bạch Diên dậy thật sớm, bảo nha hoàn mặc quần áo sửa sang cho mình, một bộ bạch y thướt tha, lại đeo trên lưng một cây đại cung, hông giắt một thanh bảo kiếm, phải nói bảnh bao hết nước chấm.

Đã ngoài 40 tuổi còn bảnh bao như thế, khiến hắn khá thoả mãn về bản thân.

Dùng tạo hình này đi đảm nhiệm tổng giáo viên dân đoàn huyện Trừng Thành, chắc có lẽ không xảy ra sự cố gì đâu nhỉ?

Đi ra Bạch gia bảo, thấy trên bầu trời có một đám mây thấp bay tới, xem ra là Thiên Tôn muốn đích thân quan tâm chuyện này.

Bạch Diên phấn chấn, quay về bầu trời hành đại lễ: "Thiên Tôn yên tâm, xem biểu hiện của tại hạ đi."

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tới trạm xe lửa, xe lửa đang chờ hắn lên.

Bạch Diên lại không chui vào toa xe, mà chỉ bảo gia đinh tâm phúc dắt con ngựa của hắn lên toa xe, còn mình thì trực tiếp đi lên đầu tàu: "Việc lái xe, đương nhiên phải do ta đích thân động thủ."

Hai tài xế xe lửa dở khóc dở cười, đành phải nhường lại vị trí cho hắn.

Bạch Diên cười ha ha: "Xe lửa, xuất phát!"

Tách một cái, mở công tắc...

Xe lửa chạy ra khỏi trạm, Bạch Diên đang hăng hái, đột nhiên, xe lửa mất đi động lực, hoàn toàn dựa vào quán tính đi tới, giảm tốc độ, giảm tốc độ, mãi đến khi ngừng lại.

"Ơ ơ?" Bạch Diên: "Xảy ra chuyện gì?"

Lý Đạo Huyền thấy cảnh này không khỏi nở nụ cười: "Ôi chao, hết pin rồi, quên thay, ha ha ha ha."

Y lấy ra một tờ giấy A4, in ra, sau đó hướng về trong hộp giở ra: "Bạch Diên, dẫn theo hai tài xế xe lửa, rời khỏi đầu tàu."

Bình Luận (0)
Comment