Nghe Tống Ứng Tinh nói, mọi người ở đây cũng không khỏi nở nụ cười.
Cần nguồn tài chính lớn mạnh duy trì?
Hắc!
Được thôi, nhà khoa học như ngươi mới tới còn chưa biết "Thiên Tôn phù hộ" là ý gì, chính là vật tư căn bản không phải vấn đề, chúng ta thiếu chỉ là thợ rèn mà thôi, chỉ cần đủ thợ rèn, Toại phát hỏa súng có thể cho ngươi xếp thành núi.
Đương nhiên, vấn đề số lượng thợ rèn không đủ, hiện tại là một vấn đề nghiêm túc.
Số lượng Toại phát hỏa súng trong khoảng thời gian ngắn là không nhiều được, hơn nữa Thiên Tôn nghiêm ngặt khống chế binh lực dân đoàn, không cho phép quá nhiều thanh niên đi đánh trận, cho nên số lượng hỏa súng binh cũng không nhiều được, thôn Cao Gia cần dùng thủ đoạn khác để bù đắp vấn đề khoảng cách hỏa lực.
Đúng lúc này, Từ Đại Phúc lại giơ tay lên: "Hỏa súng kiểu mới của các ngươi kiểm tra xong rồi chứ? Hiện tại nên kiểm tra đồ chơi mới của ta làm rồi."
Các thợ rèn ngạc nhiên: "Ngươi lại có trò gì mới à?"
Từ Đại Phúc: "Chính là vỏ sắt, bi sắt, lần trước các ngươi chế tạo giúp ta..."
Cao Nhất Nhất nhớ lại, Từ Đại Phúc bảo hắn chế tạo một cái vỏ bằng sắt thoạt nhìn rất giống cái bình, còn chế tạo bi sắt, nhưng hỏi hắn muốn làm cái gì, hắn lại không chịu nói.
Hiện tại rốt cuộc chế tạo ra thành phẩm, có thể công bố đáp án rồi.
Đám thợ rèn đều nghe nói qua việc này, hiện tại lòng đầy hiếu kỳ, trừng to mắt nhìn Từ Đại Phúc, xem rốt cuộc hắn sẽ lấy ra đồ vật gì.
Chỉ thấy Từ Đại Phúc lấy ra một cái hộp, mở nắp hộp, dè dặt lấy ra từ bên trong một cái chày gỗ nhỏ, nửa đoạn trên là hình trụ, chính là cái bình sắt nhỏ các thợ rèn chế tạo, nửa đoạn dưới là cán gỗ, có thể lấy tay cầm.
Lý Đạo Huyền vừa nhìn thứ này liền vui vẻ, đây là lựu đạn điển hình của Thế chiến thứ Hai, mặc dù bên trong không giống, nhưng ít ra ngoại hình chính là của lựu đạn Thế chiến thứ Hai, tìm bất cứ một bộ phim kháng chiến nào, binh lính bên trong sử dụng thứ này rất nhiều.
Cao Nhất Nhất: "Cái chày hả? Không... không thể... cái bình này rỗng mà, không thể dùng để đập người được."
Trong lòng mọi người đều nghĩ: Từ Đại Phúc là một hỏa dược tác, cho nên thứ này nhất định có quan hệ với hỏa dược thôi? Chẳng lẽ, trong cái bình sắt này chứa hỏa dược?
Trình Húc nghĩ tới quả bom đen bọc giấy ném ra lần trước khi tác chiến với phản quân Cố Nguyên, gã giật mình, thứ này chắc không phải là boom dùng để ném người đấy chứ? Có điều, trông nó khác cái lần trước rất nhiều.
Từ Đại Phúc cười hắc hắc: "Không sai, chính là dùng để ném người, nhưng khác lần trước ở chỗ, nó đã thêm một cái cán bằng gỗ, cứ như vậy, khi ném có thể ném được xa hơn."
Trình Húc mừng rỡ: "Có lý, ném càng xa càng dễ dùng."
Từ Đại Phúc nói tiếp: "Bom lần trước còn có khuyết điểm là uy lực không đủ, rơi vào trong quân trận phản quân chỉ có phản quân bị rơi trúng mới bị nổ tung bay lên, người bên cạnh cùng lắm chỉ bị ngã văng ra mà thôi, chỉ có tác dụng quấy rối trận hình, nhưng lần này thì khác rồi..."
"Thiên Tôn bảo ta bỏ thêm vào bên trong rất nhiều bi sắt, khi nó nổ tung, bi sắt sẽ bắn ra xung quanh, hắc hắc hắc... Nó còn có vỏ sắt, khi hỏa dược nổ, vỏ sắt cũng bị vỡ nát, biến thành mảnh nhỏ, cùng bi sắt bay tán loạn..."
Mọi người nghe đến đó, chỉ tưởng tượng ra tình cảnh đó cũng cảm giác được run sợ.
Loại người trực tiếp lên chiến trường như Trình Húc, chỉ cần vừa nghĩ đến quân địch có thứ này, liền cảm giác được trước mặt toàn là thái nãi nãi đang bay lượn.
Từ Đại Phúc: "Được rồi, ta đã giới thiệu xong, vật này do Thiên Tôn đặt tên, gọi là lựu đạn ngòi nổ, hiện tại chúng ta thử xem đi."
Hắn vừa mới nói xong, liền thấy mọi người đồng loạt lui về phía sau, rời thật xa: "Đừng có làm nổ thứ này bên cạnh người bọn ta."
Từ Đại Phúc: "Cao Sơ Ngũ, ngươi qua đây thử xem."
Cao Sơ Ngũ rất nhanh đi tới, đưa tay nhận lấy lựu đạn, cầm trong tay ước lượng một chút rồi nhếch môi cười: "Thứ này, ta ít nhất có thể ném xa 20 trượng."
"Ừm, nhất định phải ném xa như vậy, bằng không khi nó nổ tung, bi sắt sẽ làm bị thương đến người mình." Từ Đại Phúc lấy ra hỏa chiết tử, xoét một cái châm vào ngòi nổ phía trên lựu đạn.
Người vây xem lui về phía sau thật xa.
Cao Sơ Ngũ nhếch môi cười, chạy hai bước về phía trước lấy đà, vung cánh tay ném mạnh...
Lựu đạn mang theo ngòi nổ bay thật xa về phía trước, đúng là bay xa hơn 20 trượng mới rơi xuống,"ầm" một tiếng, lựu đạn nổ tung, khiến một loạt hình rơm trên sân bãi thử nghiệm bị lắc lư.
Mọi người đi qua xem, y phục trên mấy hình rơm xung quanh bị bắn thủng lỗ chỗ, tất cả đều do bi sắt và mảnh sắt nhỏ làm ra.
Trình Húc thấy cảnh này không khỏi chống nạnh cười to: "Ha ha ha, quá lợi hại, thứ này quá lợi hại, lợi hại bất cứ hoả khí nào từng gặp qua, ha ha ha, Từ Đại Phúc, mau làm, làm mạnh lên, chuẩn bị cho mỗi người của ta mười quả, ta có thể từ nơi này một đường đánh vào kinh thành luôn."
Từ Đại Phúc liếc xéo gã: "Đừng ăn nói viển vông, nửa đường mà gặp mưa, toàn quân của ngươi sẽ bị diệt."
Trình Húc câm nín.
Tống Ứng Tinh đột nhiên lấy ra giấy bút: "Thứ này rất hay, ta phải lập tức vẽ nó lại, hắc... bên trong [Thiên Công Khai Vật] của ta có thể ghi thêm một vật kỳ lạ nữa rồi."
Hắn cũng mặc kệ đây là nơi nào, nằm sấp xuống tại chỗ, chổng mông lên bắt đầu vẽ, không mất bao lâu liền vẽ ra ngoại hình của lựu đạn, còn có thêm một đoạn chi chú ở bên cạnh, làm xong cầm giấy lên xem, hết sức hài lòng.
Lý Đạo Huyền thấy các người tí hon lại có đột phá về kỹ thuật cũng rất vui, lần này sức chiến đấu của dân đoàn có thể tăng lên trên diện rộng rồi, lần trước đánh biên quân có thể nói nguy hiểm trùng trùng, mấy lần mình lấy tay hỗ trợ, dân đoàn vẫn bị thương không ít.
Nhưng theo hỏa khí của thôn Cao Gia càng lúc càng tiên tiến, sau đó tận lực ngăn địch ở ngoài tấm bắn, mới có thể giảm thiểu được thương vong cho các người tí hon.
Dù sao, tính mệnh của người tí hon nhà mình đều rất quý giá.
Lúc này, Bạch Diên cũng coi như hóng chuyện xong, nên tiếp tục đi huyện thành, nhưng hắn lại không chịu đi, đưa tay kéo lại Cao Nhất Nhất: "Cao tượng sư, Toại phát thương kiểu mới của các ngươi, sau khi làm xong có thể cho ta một cây được không, để cho ta chơi với."
Cao Nhất Nhất cười: "Bạch tiên sinh, ngài nói gì vậy, ngài và thôn Cao Gia ta là người một nhà, Thiên Tôn khẳng định sẽ phân phối vũ khí kiểu mới này cho dân đoàn Bạch gia bảo của ngươi, Toại phát hỏa súng và lựu đạn này sao lại không có phần của ngươi được."
Bạch Diên mừng rỡ: "Vậy là tốt rồi, lựu đạn thì không sao, nhưng phương thức xạ kích của Toại phát hỏa súng kia ta nhất định phải học được, hắc hắc, ta rất chú ý tới môn 'Xạ' trong quân tử lục nghệ, ta muốn trở thành hỏa súng binh lợi hại nhất."
Mọi người: "Ngươi đường đường bảo chủ Bạch gia bảo, sao nhất định phải muốn làm hỏa súng binh làm gì?"