Cùng lúc đó, núi Hoàng Long.
Núi Hoàng Long nằm ở giao giới giữa ba huyện Lạc Xuyên, Nghi Xuyên, Trừng Thành.
Dưới sườn núi phía bắc núi Hoàng Long đó là địa giới của huyện Nghi Xuyên.
Lúc này sắc trời đã gần tối, một nhánh quan quân bộ đội của Minh triều vừa mới đi tới dưới chân núi.
Nhánh quân này do tổng binh quan Duyên Tuy là Ngô Tự Miễn suất lĩnh tiễu phỉ, phụng mệnh của tuần phủ Duyên Tuy mới nhậm chức Trương Mộng Kình, tới tiêu diệt hãn phỉ Nghi Xuyên Vương Tả Quải đang chiếm cứ ngọn núi Hoàng Long.
Tổng binh là tướng quân không có phẩm cấp, gặp chiến sự, tổng binh sẽ mang ấn xuất chiến, kết thúc sẽ giao nộp lại.
Mặc dù không có phẩm cấp, chức quyền lại cực cao, tương đương với tư lệnh quân khu.
Ngô Tự Miễn là một nam tử trung niên hơn 40 tuổi, tai to mặt lớn, là cái loại trong não cũng muốn chảy mỡ, cả bộ áo giáp trông như sắp bị thịt mỡ của hắn làm rách toạc, chiến mã bị ngồi trên lưng mà thở hổn hển, rất giống với Triệu Thắng vừa mới bò lên cầu thang tầng năm.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn núi Hoàng Long nguy nga, hừ một tiếng nói: "Con mẹ nó, Trương Mộng Kình chết tiệt, tân quan nhậm chức tam bả hỏa, cứ nhất định phải đốt tới tặc khấu là sao, con mẹ nó mình cũng xui tám kiếp, bị kẻ ngu si này điều đến điều đi tiễu phỉ, núi Hoàng Long này là nơi cho người đi vào sao? Núi cao khe sâu, khe rãnh khắp nơi, lão tử đi vào một vòng, người cũng gầy đi mấy cân mới có thể đi ra."
Tâm phúc gia đinh của hắn từ bên cạnh đi tới, thấp giọng cười nói: "Việc này tuy khổ, thế nhưng Trương Mộng Kình cho quân lương vẫn rất nhiều, chúng ta làm bộ tiễu phỉ thôi, lại nuốt số quân lương này, kiếm một mớ cũng được vậy."
Ngô Tự Miễn cười: "Cũng tiểu tử ngươi hiểu ta, chúng ta đi liều mạng làm cái gì, phí hoài công sức, còn không kiếm được tiền."
Hai người vừa mới nói đến đây, lại thấy một tên bách hộ từ bên ngoài chạy đến, nhìn thấy Ngô Tự Miễn, lập tức quỳ xuống dập đầu: "Tướng quân, tiểu nhân là Lý bách hộ của trấn quân Duyên Tuy, một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới, có lẽ ngài không nhớ rõ tiểu nhân."
Ngô Tự Miễn: "Ồ? Ngươi tới tìm bản tướng quân là có chuyện gì báo cáo?"
Lý bách hộ thấp giọng nói: "Tiểu nhân nghe nói, ở chỗ tướng quân có thể dùng tiền mua mệnh, tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn tiền bạc..."
Hắn đưa lên một túi bạc lớn, thấp giọng nói: "Tiểu nhân không muốn vào núi tiễu phỉ, sợ chết ở vùng khỉ ho cò gáy này, chỉ cầu dùng số bạc này mua cái mạng nhỏ."
Ngô Tự Miễn đưa tay ước lượng cái túi bạc, rất thoả mãn, gật đầu nói: "Được, ngươi cầm thủ lệnh của ta, mở cửa bắc doanh đi ra ngoài, nói là phụng mệnh của tướng quân đi làm quân vụ bí mật, sau khi rời doanh, tách khỏi mọi người, lặng lẽ đi về nhà, đừng có mà ở khắp nơi khoe khoang cho bản tướng quân, bằng không, sau đó quân pháp truy cứu, ngươi chỉ có một đường chết."
Lý bách hộ mừng rỡ, vội vàng dập đầu tạ ân, cầm thủ lệnh lủi ra ngoài.
Lý bách hộ mới vừa đi, lại có Trịnh bách hộ, Trương thiên hộ đi tới...
Chẳng mấy chốc, một đám người trốn khỏi quân, những người này còn mang đi không ít bộ hạ, khiến cho sức chiến đấu của quân đội Ngô Tự Miễn giảm đi, tuy nhiên sức chiến đấu tuyệt đối không quan trọng chút nào, thiên lý làm quan chỉ vì tài, kiếm được bạc là ổn, sức chiến đấu ai thích thì cho.
Nhưng hắn còn chưa kiếm đủ, còn phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều thêm.
Ngô Tự Miễn nghiêng đầu: "Còn có cách nào có thể kiếm được tiền không? Bay đâu, mau nghĩ ra cho bản tướng quân."
Tâm phúc gia đinh bên cạnh ghé tới nói: "Tướng quân, tuần phủ đại nhân còn chuẩn bị cho chúng ta rất nhiều quân mã, số ngựa này cũng có thể bán đi đổi lấy tiền mà, sau tuần phủ đại nhân hỏi, chúng ta nói là quân mã bị lưu khấu bắn chết rồi, đã đem chôn."
Ngô Tự Miễn mừng rỡ: "Kế này rất diệu! Nhanh đi giúp ta liên lạc người mua. Trước khi tên ngốc quan văn Trương Mộng Kình kia hỏi tới, phải mau chóng bán ra số quân mã này."
Ngày hôm nay Thôn Cao Gia cũng đang chìm trong bầu không khí vui vẻ và tường hòa.
Trước mặt Lý Đạo Huyền đặt một cái bát tô, bên trong là món gà xào cay Thiết Sơn, y ăn vừa cay vừa tê, xuýt xoa luôn mồm.
Trong hộp lại đang tiến hành đại hội "Luận võ kén rể".
Từ lâu đã đếm không nổi đây là lần thứ mấy Cao Sơ Ngũ giao thủ với Hình Hồng Lang, hai người lại là Tấn Hồng Quyền đấu Quan Trung Hồng Quyền, hành hung một trận binh binh bốp bốp, tiếp theo Cao Sơ Ngũ lại một lần nặng nề ngã ra đất, ầm một tiếng, cát bụi tung toé.
Quần chúng vây xem: "Ôi trời, càng lúc càng bất lực rồi."
"Cao Sơ Ngũ, ngươi không thể cố gắng vùng lên một lần sao?"
"Nam nhân của thôn Cao Gia đều cảm thấy nhục vì ngươi."
Hình Hồng Lang cười ha ha, xoa xoa nắm đấm hơi đau nhức đi ra khỏi đám người, đột nhiên bộ hạ lão Chu từ bên ngoài chạy tới, thấp giọng nói: "Lão đại, có một vụ làm ăn rất thơm, đang truyền khắp chợ đen."
Hình Hồng Lang: "Ồ? Vụ gì?"
Lão Chu thấp giọng nói: "Quân mã! Một nhóm quân mã đỉnh cấp, tới 500 con, đang tìm người thu hàng."
Hình Hồng Lang xuỵt một cái: "Có lầm không? 500 quân mã? Đây cũng không phải sinh ý nhỏ, người nào có bản lĩnh lớn như vậy, dám ném hàng tốt như vậy vào chợ đen?"
Lão Chu thấp giọng nói: "Người cung cấp hàng không muốn lộ lai lịch, chỉ nói số hàng này là quân mã triều đình nghiêm chỉnh, có thể nghiệm hàng thoải mái, bảo đảm đều là hảo mã nhất lưu."
Hình Hồng Lang do dự, bà nội cha, vụ làm ăn này nghe thì rất ngon lành, nếu thật sự là quân mã tốt nhất lưu, qua tay cũng phải kiếm ít nhất mấy nghìn lượng bạc, chỉ là, loại hàng này muốn tìm người mua cũng rất vướng tay chân.
Nàng đang do dự!
Lý Đạo Huyền cũng không muốn do dự, thứ này, bà nội cha, ta muốn.
Hiện tại dân đoàn thôn Cao Gia cái gì cũng không thiếu, con mẹ nó chỉ thiếu ngựa.
Lý Đạo Huyền có thể cung cấp các loại vật tư một cách bừa bãi, chỉ có "vật còn sống" là y không cung cấp được, từ lâu y đã nghĩ kiếm cho dân đoàn một số quân mã, nhưng ngặt nỗi không biết kiếm ở đâu.
Hiện tại nghe nói chợ đen có hàng, đâu có đạo lý không hốt?
Hiện tại Cao Nhất Diệp không có ở thôn Cao Gia, đương nhiên phải dùng giấy rồi. Lý Đạo Huyền lấy một tờ giấy, in ra rồi hướng về phía dưới hộp: "Hình Hồng Lang, ta muốn số hàng đó."
Hình Hồng Lang đang do dự, vừa ngẩng đầu nhìn thấy chữ trên bầu trời, liền không còn do dự nữa, vội nói: "Lão Chu, số hàng đó giao dịch ở đâu?"
Lão Chu nói: "Chủ hàng rất có thực lực, nói là ở hai nơi Thiểm Tây, Duyên Tuy có thể giao hàng bất cứ đâu, họ có năng lực đưa quân mã đến bất cứ nơi nào trong hai tỉnh này."
Hình Hồng Lang: "Mẹ nó, quan phủ?"
Lý Đạo Huyền cũng nghĩ thầm: Quan phủ? Cơ mà quan phủ sao có thể đi chợ đen bán ngựa? Trong này ắt có cổ quái.
Đang nghĩ ngợi thì nghe Hình Hồng Lang cười nhạt một tiếng: "Xem ra là tên tham quan nào lén bán quân mã của triều đình rồi, tham quan này khẳng định là đại tướng của quan binh, chí ít cũng phải cấp tổng binh... Vừa nghĩ như vậy, ngoại trừ tổng binh Duyên Tuy Ngô Tự Miễn, thì không còn người nào rồi."
Lý Đạo Huyền cũng bó tay, được thôi, ta lại được dạy cho một khoá, thì ra các tướng quân Minh Mạt còn có thể làm ra trò này, Đại Minh ôi Đại Minh, sao ngươi không vong cho được?
Hình Hồng Lang trầm giọng nói: "Mặc dù chủ hàng nói giao hàng ở đâu cũng được, nhưng chúng ta cũng không thể để hắn đưa hàng tới thôn Cao Gia rồi giao hàng, đó là đang chôn tai hoạ cho mình, chúng ta phải tìm một nơi hẻo lánh, sau khi thu hàng lại lén đưa chiến mã về thôn Cao Gia, ta phải suy nghĩ một chút."