Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 289 - Chương 289: Thôn Độc Trủng Phong Vân Tế Hội

Chương 289: Thôn Độc Trủng phong vân tế hội Chương 289: Thôn Độc Trủng phong vân tế hội

"500 con quân mã, là một con số lớn." Hình Hồng Lang đứng trước mặt Trình Húc: "Ta chỉ có 38 thủ hạ, không thể đưa nhiều quân mã như vậy an toàn trở về được, Hòa giáo viên, lần này nhờ ngươi hỗ trợ rồi."

Trình Húc vừa nghe là mệnh lệnh của Thiên Tôn, đương nhiên không chút do dự hỗ trợ: "Không thành vấn đề, ta sẽ đích thân suất lĩnh dân đoàn, hộ tống số quân mã này trở về."

Lần này Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu không nói mấy lời ngốc nghếch khiêng ngựa trở về nữa, hai người giơ tay lên, nở nụ cười rất đắc ý: "Chúng tôi sẽ dẫn ngựa!"

Hình Hồng Lang liền giận dữ: "Hai tên ngốc câm miệng, biết dẫn ngựa có gì mà đắc ý? Các ngươi nói cho ta nghe thử xem, trên thế giới này có ai không biết dẫn ngựa?"

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu đều nghẹn họng.

Trình Húc cười hắc hắc: "Nếu có thể đưa số ngựa này trở về, thôn Cao Gia chúng ta có thể thành lập đội kỵ binh rồi."

Hình Hồng Lang gật đầu: "Thiên Tôn chắc cũng có ý này."

Trình Húc: "Được, vậy việc này chúng ta nhất định phải làm tốt, cô và người bán đã thương lượng địa điểm giao hàng chưa?"

Hình Hồng Lang: "Ta đang suy nghĩ chuyện này, địa điểm giao hàng không thể quá gần, miễn cho thôn Cao Gia tiềm ẩn tai hoạ, nhưng cũng không thể quá xa, bằng không trên đường chúng ta đưa ngựa trở về cũng không an toàn."

Hai người mở địa đồ ra...

Lý Đạo Huyền cũng nhìn địa đồ theo, sau đó liền nhìn trúng một nơi tốt.

Phía đông nam núi Hoàng Long, thôn Độc Trủng.

Nơi này vừa vặn nằm ở vị trí sát mép tầm nhìn của Lý Đạo Huyền, là nơi y có thể "chiếu cố tới", cách thôn Cao Gia một đường thẳng khoảng 40 dặm đường, là một sơn thôn nhỏ từ lâu đã không còn người ở.

Y đang định in ra cái tên thôn Độc Trủng bỏ vào trong hộp thì thấy Trình Húc và Hình Hồng Lang hầu như đồng thời điểm trúng nơi đây: "Thôn Độc Trủng!"

Hình Hồng Lang: "Nơi đây thuộc về địa giới của núi Hoàng Long, giao dịch với Ngô Tự Miễn ở chỗ này, sau đó có thể nói là một lưu khấu nào đó chiếm giữ ở trong núi mua ngựa, không để cho chúng hoài nghi đến trên đầu thôn Cao Gia."

Trình Húc gật đầu: "Xung quanh địa hình phức tạp, muốn lén lút dắt chiến mã về thôn Cao Gia cũng rất dễ."

Hình Hồng Lang: "Được, vậy ở đây đi."

Trình Húc: "Trước tiên ta dẫn người qua đó nghiên cứu địa hình, thăm dò rõ ràng hết địa hình xung quanh, dẫn dân đoàn trốn ở phụ cận, cô phái người đi liên lạc Ngô Tự Miễn."

Lý Đạo Huyền thì ấn vào ba chữ thôn Độc Trủng bên ngoài hộp một cái, tầm nhìn thoắt một cái nhảy qua đó...

Nơi này là sát mép tầm nhìn của y, là một sơn thôn nhỏ hoang tàn, trong thôn chỉ có hơn mười căn nhà, xem ra trước đây cũng chỉ có mấy chục nhân khẩu, sau khi hạn hán đổ xuống, thôn Độc Trủng đã biến thành một thôn bỏ không.

Sắc trời đã tối, tổng binh Duyên Tuy Ngô Tự Miễn đang chuẩn bị đi ngủ.

Gia đinh tâm phúc từ bên ngoài chui vào, thấp giọng nói: "Tướng quân, chúng ta đã tìm được người mua rồi."

Ngô Tự Miễn mừng rỡ: "500 chiến mã nhất lưu, bạc cũng không phải một con số nhỏ, ngươi đã tỉ mỉ điều tra thực lực của bên mua chưa?"

Vào lúc mùa màng tốt, một con chiến mã cũng phải 20 lượng bạc, nhưng hiện tại đang hạn hán, không chỉ lưu khấu hoành hành, Kiến Nô tại quan ngoại còn không ngừng rình rập, cho nên giá chiến mã cũng tăng lên khoảng 50 đến 70 lượng.

500 chiến mã, cần khoảng 2500 đến 3500 lượng, đây thật sự không phải con số nhỏ, người mua không có chút thực lực là không dám nhận hàng.

Gia đinh thấp giọng nói: "Người mua cũng không chịu tiết lộ thân phận chân thực của mình, nhưng thuộc hạ nghe khẩu âm với thân hình của đối phương, hẳn là tư thương buôn muối Sơn Tây."

Ngô Tự Miễn nhíu mày, thoáng suy nghĩ một chút: "Tư thương buôn muối Sơn Tây? Hắc! Chắc không phải Vĩnh Tế Hình Hồng Lang đấy chứ? Nếu thật sự là cô ta, cũng có thực lực nuốt trôi số hàng này, vậy giao số hàng này cho cô ta đi."

Gia đinh: "Đối phương nói muốn giao hàng tại thôn Độc Trủng, phía đông nam sườn núi Hoàng Long."

Ngô Tự Miễn lấy ra địa đồ dùng để hành quân xem qua: "Cách chỗ chúng ta cũng không xa, được, cứ đưa hàng đến thôn Độc Trủng."

"Vậy chúng ta cần phải đi qua núi Hoàng Long rồi." Gia đinh thấp giọng nói: "Trong núi này còn có Nghi Xuyên Vương Tả Quải chiếm giữ."

Ngô Tự Miễn cười ha ha: "Lão tử không đi tìm Vương Tả Quải gây phiền phức, hắn phải cảm ơn trời đất rồi, còn dám chủ động đến gây chuyện với lão tử hay sao? Ta khuyên hắn tốt nhất ngoan ngoãn trốn cho kỹ, bằng không tiện tay tiêu diệt hắn luôn, báo công lên triều đình, còn có chút ban thưởng nữa."

Gia đinh cười to: "Tướng quân nói rất phải."

Ngô Tự Miễn: "Phái một người đi báo cáo cho tuần phủ Trương Mộng Kình, nói là bản tướng quân cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, vì tiêu diệt Nghi Xuyên Vương Tả Quải, quyết định làm gương cho binh sĩ, xâm nhập núi Hoàng Long. Hắc hắc... Đồng thời truyền lệnh toàn quân, ngày mai cùng nhổ trại, đi qua núi Hoàng Long, mục tiêu thôn Độc Trủng."

Gia đinh: "Tướng quân thần cơ diệu toán, thiên hạ vô song."

Cùng lúc đó, phía đông núi Hoàng Long, Hàn Thành.

Hơn trăm kỵ binh ăn mặc loạn xà ngầu, trông như tặc đang chạy trối chết.

Phía sau chúng là một đội kỵ binh ăn mặc trang phục gia đinh đang cố gắng đuổi theo.

Chạy trốn đằng trước chính là nữ mã tặc nổi tiếng của huyện Nghi Xuyên, Tạo Oanh.

Mà đuổi theo phía sau chính là gia đinh của đốc lương đạo Thiểm Tây Hồng Thừa Trù.

Tạo Oanh là một nữ mã tặc bưu hãn, tướng mạo thì, khụ... trông cũng tương tự như Hình Hồng Lang.

Nàng vừa dẫn thủ hạ chạy trốn bạt mạng, vừa hùng hổ nói: "Con mẹ nó Hồng Thừa Trù, lão nương cũng chỉ muốn cướp lương thảo của hắn áp giải, hắn liền phái binh đuổi theo ta hơn mười dặm."

Tạo Oanh luôn tự xưng là nghĩa tặc, chỉ cướp của quan to quý nhân, không cướp của bách tính bình dân, bình thường ỷ vào kỵ thuật của mình tinh tuyệt, tới vô ảnh đi vô tung, thường xuyên đánh cướp đội xe của quan phủ. Quà sinh nhật hay quan ngân gì đó, đều là mục tiêu trọng điểm tiến công của nàng.

Lần này nàng chạy đến cướp đội vận lương của quan phương, kết quả áp lương chính là đốc lương đạo Thiểm Tây Hồng Thừa Trù.

Đá trúng tấm sắt rồi.

Tạo Oanh và các bộ hạ của nàng bị gia đinh Hồng gia đánh cho tơi bời một trận, đành phải chạy trối chết, nếu không phải kỵ thuật tinh tuyệt, chạy trốn nhanh, hiện tại chỉ sợ tất cả đều đem chôn rồi.

Chạy trốn đã hơn 10 dặm đường, phía trước chính là sường núi phía đông núi Hoàng Long.

Thấy núi Hoàng Long, gia đinh Hồng gia phía sau liền không đuổi nữa.

Trong binh pháp có nói, gặp rừng chớ đuổi, thật ra gặp núi cũng không thể đuổi.

Gia đinh Hồng gia ở phía sau hét lớn: "Mã tặc chó đẻ, hôm nay tha các ngươi một con đường sống, sau này nhìn thấy cờ của Hồng gia ta, lập tức lăn xa xa, còn dám tới gây rối, đem các ngươi băm thành 18 khúc."

Tạo Oanh giận dữ, nhưng lúc này tức giận liền gọi là "cuồng nộ vô năng", sẽ chỉ bị người chế nhạo, nàng giận cũng không chỗ nào phát, chỉ cắm đầu chạy vào núi Hoàng Long, còn không dám vừa vào trong núi liền dừng lại, phải chạy trốn vào núi sâu một chút, bằng không người của Hồng gia sẽ đuổi theo lần nữa, vậy thì việc lớn không tốt.

Đội ngũ của Tạo Oanh đang chạy, phía trước xuất hiện một sơn thôn nhỏ hoang tàn, nàng rốt cuộc có thể dừng lại nghỉ ngơi rồi, liền hỏi thủ hạ: "Hiện tại chúng ta đang ở đâu?"

Một thủ hạ thấp giọng nói: "Núi Hoàng Long, thôn Độc Trủng."

Bình Luận (0)
Comment