Mặt trời chiều ngã về tây, ngọn núi in bóng rất dài trên mặt đất.
Lý Đạo Huyền tay trái cầm hamburger, tay phải ấn vào "Đông nam tây bắc" bên ngoài hộp, đang nghiên cứu địa hình phụ cận thôn Độc Trủng.
Đang nghiên cứu thì nhìn thấy một nơi cách phía nam thôn bảy tám dặm, Trình Húc và Hình Hồng Lang dẫn theo đội của mình đang đi tới thôn Độc Trủng.
Lý Đạo Huyền thấy người tí hon nhà mình thì cảm giác rất vui, ngón tay lại ấn vào nút "Bắc", nhìn xem trên đường họ chuẩn bị đi qua có quân địch mai phục, mãnh thú chặn đường gì không.
Bảo mẫu Thiên Tôn, khi bảo vệ tí hon nhà mình cũng có vẻ rất chuyên nghiệp.
Ấn suốt một đường đi tới, cũng không có mãnh thú và phục binh gì, ấn ấn, tầm nhìn lại trở về thôn Độc Trủng.
Đúng lúc này, Lý Đạo Huyền không khỏi "ồ" một tiếng.
Trong thôn Độc Trủng có người!
Hơn nữa rõ ràng không phải là quan binh, xem cách ăn mặc của họ, như là: mã tặc!
Nhân số khoảng chừng 120 tên, mỗi người đều có ngựa, đương nhiên hiện tại chúng cũng không ngồi trên lưng ngựa, mà đang thả ngựa ăn cỏ ở bên cạnh, người thì ngồi nghỉ ngơi rải rác trên bãi đất trống ở giữa thôn Độc Trủng.
Lý Đạo Huyền thầm nghĩ: tình huống gì đây? Đám người này có lai lịch gì?
Thú vị!
Hình như sẽ có điều gì đó rất đặc sắc sắp diễn ra.
Y lại chuyển tầm nhìn liên tục, rất nhanh, một nơi cách phía bắc thôn hơn một dặm thấy một đại đội quan binh không treo cờ, nhưng không hề nghi ngờ, lần này hẳn là Ngô Tự Miễn tới rồi.
Có trò hay xem rồi!
Lý Đạo Huyền đậy nắp hộp lại, để đám mây thấp đại biểu cho mình biến mất không thấy, hoàn toàn tiến vào "mode xem kịch".
Tạo Oanh cùng 120 bộ hạ đã nghỉ ngơi hơn một canh giờ, ăn chút lương khô, cuối cùng tinh thần cũng đầy đủ, bị gia đinh của Hồng Thừa Trù truy sát cũng thật sự khiến họ sợ mất mật.
Không ngờ trong địa giới Thiểm Tây còn có tên quan mạnh như vậy!
Tạo Oanh đứng dậy, phủi bùn đất trên mông: "Được rồi, nghỉ ngơi ổn hết rồi chứ? Đứng dậy chuẩn bị đi thôi."
Các bộ hạ đứng hết dậy, đúng lúc này, một tên mã tặc canh gác tại cửa thôn hớt hải chạy tới: "Thủ lĩnh, thủ lĩnh... phía bắc thôn hơn một dặm xuất hiện một đại đội quan binh, còn dẫn theo lượng lớn chiến mã."
Tạo Oanh cả kinh: "Người của Hồng Thừa Trù lại đuổi theo à?"
Lý Đạo Huyền nghe đến đó lại thấy hiếu kỳ: "Ồ? Thì ra ngươi bị Hồng Thừa Trù truy sát qua đây sao?
Bộ hạ nói: "Không phải là người của họ Hồng, nhưng đối phương cố ý cất cờ, không cho thấy danh hiệu, ta cũng không nhìn ra là lộ quan binh nào."
Tạo Oanh cười khẩy một tiếng: "Quan binh, cất cờ hành quân? Xem ra nhánh quan binh này cũng không phải làm chuyện nghiêm chỉnh gì, khẳng định muốn làm trò gì không để người khác biết, còn dẫn theo rất nhiều ngựa... Ta hiểu rồi, là tổng binh Duyên Tuy Ngô Tự Miễn, mấy ngày hôm trước có tin tức, hắn đang bán một nhóm chiến mã."
Nghe đến đó, Lý Đạo Huyền không khỏi dở khóc dở cười, Ngô Tự Miễn này nổi danh như vậy sao? Hình Hồng Lang cũng vừa nghe đến bán ngựa thì đoán ngay là hắn, hiện tại nữ mã tặc này cũng vừa nghe nói bán ngựa là lập tức đoán ra hắn.
Tên Ngô Tự Miễn này quả thật vang danh cả hắc bạch lưỡng đạo, thanh danh của ngươi lan xa như thế, thật sự không sợ bị triều đình trị tội sao?
Bộ hạ canh gác thấp giọng nói: "Lão đại, chúng ta cần tách ra không?"
Tạo Oanh: "Ngô Tự Miễn có cái gì mà phải trốn? Hắn cũng không phải Hồng Thừa Trù, nói hắn là một tổng binh, còn không bằng nói là Ngô đại gian thương, chúng ta cứ nói chuyện với hắn vài câu, mua thêm mấy con ngựa của hắn."
Nhóm của Tạo Oanh dứt khoát không đi nữa, chờ ở thôn Độc Trủng.
Chẳng mấy chốc, đại quân của Ngô Tự Miễn đã đi tới.
Người này vẫn rất cẩn thận, bản trận chủ soái không vào, chỉ phái một tiểu đội tiến vào thôn trước, thấy nhóm người Tạo Oanh, gia đinh dẫn đầu cất cao giọng nói: "Ba thêm hai bằng mấy?"
Tạo Oanh nghĩ thầm: so ám hiệu đúng không? May mà lão nương đã quen với ám hiệu của Ngô Tự Miễn từ trước, việc này ở trên giang hồ cũng không phải bí mật gì, bèn cao giọng trả lời: "Ba mươi hai".
Gia đinh mừng rỡ: "Rất tốt, là người mua."
Tạo Oanh: "Hắc hắc, nghe nói đại nhân có một nhóm quân mã muốn bán."
Gia đinh nói: "Không sai, bớt nói nhảm đi, 500 con ngựa, 3500 nghìn lượng bạc, một tay giao tiền, một tay giao hàng, tướng quân nhà ta làm ăn quan trọng nhất chính là uy tín."
Tạo Oanh: "Giá này hơi cao..."
Hai người bắt đầu bật mode "cò kè mặc cả".
Ở bên ngoài hộp Lý Đạo Huyền trông thấy cảnh này không khỏi dở khóc dở cười: cái này có vẻ không giảng đạo lý a, nhóm chiến mã này là ta coi trọng trước, ta muốn mà! Vật tư gì ta cũng có thể đưa cho người tí hon, chỉ có vật còn sống là không đưa được, nữ mã tặc nhà ngươi ở đâu nhảy ra? Cướp mối làm ăn à?
Không thể nhẫn được!
Thế nhưng, Lý Đạo Huyền cũng không phải loại người hung tàn đến mức "người khác đoạt mối làm ăn của mình, liền một cái tát chụp chết người ta", dùng lý do như vậy giết người thì quá không có đạo lý, y làm không được.
Não bộ bắt đầu vận chuyển, nghĩ thầm: ta có cần đưa tay xuống, nâng Hình Hồng Lang bay qua đây, cho tam phương mặc cả tranh đoạt?
Ý nghĩ vừa mới đến đây...
Phía đông bắc thôn lại có người tới!
Hơn nữa lần này người tới còn không ít, nhiều đến mấy ngàn, ăn mặc cũng rất lộn xộn, có người mặc áo giáp của quan binh, có người mặc áo vải thô rách nát, có người còn mặc cả y phục thương nhân, nhưng không có chút khí chất thương nhân nào, y phục rõ ràng không hợp thân.
Lý Đạo Huyền "ồ" một tiếng, y nhìn ra, người tới lần này treo một lá cờ to, phía trên viết một chữ to: "Vương" .
Nghi Xuyên Vương Tả Quải tới rồi!
Hắn xuất hiện ở chỗ này cũng không khó hiểu, từ khi khởi nghĩa vào năm Sùng Trinh thứ nhất, Vương Tả Quải vẫn luôn hoạt động tại phụ cận núi Hoàng Long.
Trông bộ dạng của Vương Tả Quải đã khác hoàn toàn so với lần đầu tiên đánh Bạch gia bảo, hiện tại thoạt nhìn hắn khí chất càng thêm thâm trầm hơn, y phục mặc trên người cũng đẳng cấp cao hơn không ít, không còn là y phục rách tả tơi, mà là một bộ Sơn Văn giáp của tướng quân, uy vũ bá khí.
Trước đây hắn tạo cho người ta cảm giác chỉ có một mặt hung hãn đơn thuần, nhưng hiện tại trong sự hung hãn lại ẩn chứa một chút khôn ngoan.
Hắn quay đầu hỏi đại tướng tâm phúc Miêu Mỹ bên cạnh: "Ngô Tự Miễn ở phía trước cách đó không xa sao?"
Miêu Mỹ cười hắc hắc: "Đúng vậy! Hắn đang ở thôn Độc Trủng phía trước, hình như đang giao dịch chiến mã với người nào đó ở trong thôn."
Vương Tả Quải nở nụ cười ngạo nghễ: "Ngô Tự Miễn là một phế vật, chút thủ hạ của hắn không đáng nhắc tới, thế nhưng nếu như chúng ta qua loa xông lên, khẳng định hắn sẽ mang theo chiến mã chạy trốn, hai cái chân của chúng ta cũng không đuổi kịp bốn chân đâu."
"Miêu Mỹ, Phi Sơn Hổ, Đại Hồng Lang, các ngươi mỗi người dẫn một nhóm, tách ra xung quanh, cùng bản bộ của ta, từ bốn hướng đông nam tây bắc bao vây thôn Độc Trủng, cần phải giữ 500 chiến mã kia lại."