"Đại đương gia, người mua đang giao dịch với Ngô Tự Miễn, hình như là mã tặc nổi tiếng tại Nghi Xuyên, Tạo Oanh."
Vương Tả Quải nghe được hai chữ Tạo Oanh, trong đầu rất nhanh hiện lên khuôn mặt của một nữ hán tử, hắn khẽ "chậc" than một tiếng, quá xấu, không thể nghĩ không thể nghĩ.
"Tạo Oanh luôn tự xưng là nghĩa tặc, chuyên cướp của quan phủ, không cướp của lão bách tính." Vương Tả Quải nói: "Người này luôn khinh thường chúng ta, nói chúng ta ức hiếp lão bách tính, không phải là hảo hán, ta địt con mẹ nó... khụ... mẹ nó chắc cũng không đẹp đẽ gì, thôi bỏ đi, nếu nó đã không xem chúng ta cùng một loại người, chúng ta tự nhiên cũng không thể xem nó cùng một loại người, lát nữa ngựa của nó cũng cướp luôn."
Mấy tên bộ hạ cùng nở nụ cười: "Tuân lệnh!"
Ba tên Miêu Mỹ, Phi Sơn Hổ, Đại Hồng Lang lập tức tản ra.
Chúng hoạt động ở trong núi Hoàng Long đã lâu, rất quen thuộc địa hình nơi này, liền dẫn quân đi vòng qua hai bên, chui hết vào khe núi. Lúc này sắc trời đã tối, người không quen thuộc núi Hoàng Long là không thể phát hiện ra họ.
Không mất bao lâu, đại quân của Vương Tả Quải đã hình thành thế bao vây đối với thôn Độc Trủng.
Nhìn đến đây, Lý Đạo Huyền không khỏi nhíu mày.
Y rất nhanh ấn vào nút "Nam" bên ngoài hộp, lúc này Hình Hồng Lang và Trình Húc còn đang cách thôn Độc Trủng bốn năm dặm, hai người xem như nhóm tới trễ nhất.
Hiện tại nếu họ tiếp tục đi về trước, lập tức sẽ đụng phải nhóm của Đại Hồng Lang mà Vương Tả Quải phái ra bao vây thôn Độc Trủng.
Lý Đạo Huyền cũng không hy vọng hai người ngờ nghệch đi thẳng vào vòng vây của quân địch, đang định nhắc nhở...
Đúng lúc này, hai thám báo từ trước mặt chạy trở về, một người là lão Chu thủ hạ của Hình Hồng Lang, một người khác chính là Thạch Kiên, thám báo của dân đoàn thôn Cao Gia.
Hai người trở lại trước mặt Hình Hồng Lang và Trình Húc, nhanh chóng báo cáo: "Tình huống phía trước có chút phức tạp, có một nhánh tặc quân đột nhiên chắn ở giữa chúng ta và thôn Độc Trủng... Trời đã tối, thấy không rõ lắm, chúng ta cũng không rõ nhánh tặc quân đó có lai lịch gì, chỉ có thể suy đoán có khả năng là người của Nghi Xuyên Vương Tả Quải."
Lý Đạo Huyền nở nụ cười an tâm, rất tốt, các người tí hon của ta vẫn rất có quy cách, biết phái ra thám báo đi trước thăm dò, sẽ không tùy tiện rơi vào mai phục của người khác, ôi chao, bảo mẫu Thiên Tôn lại suy nghĩ nhiều rồi.
Trình Húc nhíu mày: "Hướng về phía chúng ta?"
"Cũng không phải!" Thạch Kiên nói: "Hình như là tới vì Ngô Tự Miễn."
Trình Húc: "Ồ? Thú vị như thế sao?"
Hắn quay đầu cùng Hình Hồng Lang nhìn nhau một cái.
Hình Hồng Lang cười hắc hắc: "Hòa giáo viên có kế sách gì?"
Trình Húc cũng cười: "Đương nhiên là tọa sơn quan hổ đấu rồi, mặc dù Thiên Tôn không thiếu bạc, nhưng muốn ta cầm hơn 3 vạn lượng bạc cho cái thứ như Ngô Tự Miễn, trong lòng ta ít nhiều cũng không thoải mái, nếu có thể thừa dịp cướp đoạt, làm một phát đen ăn đen... Vậy thì có khi một lượng bạc cũng không cần dùng tới. Ta tiết kiệm bạc cho Thiên Tôn, Thiên Tôn lão nhân gia khẳng định cũng sẽ rất vui."
Hình Hồng Lang: "Hòa giáo viên, cách thức suy nghĩ vấn đề của ngươi, vì sao còn tặc hơn cả tặc nữa?"
Trình Húc: "Ồ, có sao?"
Hình Hồng Lang hừ một tiếng: "Ta nói thẳng, ngươi rất giống quan!"
Trình Húc giật mình: "Này này này, tất cả quan viên thiên hạ đều sẽ đề xuất kháng nghị với cô, cô lại còn nói quan tặc hơn cả tặc."
Hình Hồng Lang: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Trình Húc: "Ta không phải, ta không có, ta là lương dân, Hòa giáo viên của thôn Hoà gia, Thiên Tôn có thể làm chứng cho ta."
Hình Hồng Lang trợn trắng mắt: "Huyện Trừng Thành vốn không có thôn Hoà gia."
Trình Húc huýt gió một tiếng: "A, cái này à... Ánh trăng đêm nay sáng quá."
Hình Hồng Lang cười lắc đầu: người này!
Tuy nhiên, nàng cũng không dự định phản đối ý kiến của Trình Húc, mặc dù Thiên Tôn không thiếu tiền, thế nhưng lấy tiền của Thiên Tôn cho tham quan mua ngựa, cứ cảm thấy có vẻ không hợp lý, nếu như có thể tiết kiệm mấy vạn lượng bạc này, để dành cho lão bách tính cũng tốt mà.
Hình Hồng Lang nói: "Đã như vậy, chúng ta sẽ chơi trò đen ăn đen đi, chỉ là, không biết hiện tại thôn Độc Trủng là tình huống gì, cũng không biết quân địch có bao nhiêu, tình huống ra sao, nếu chúng ta qua loa hành sự, cũng có khả năng bị người ăn luôn."
Trình Húc nhíu mày: "Điều này cũng đúng! Nếu như chắn ở phía trước chúng ta đích thật là Nghi Xuyên Vương Tả Quải, vậy khẳng định hắn càng quen thuộc địa hình núi Hoàng Long hơn chúng ta..."
Gã đang nói đến đây, đột nhiên cảm giác mình đụng phải thứ gì, phịch một cái, ngã ngồi ra đất.
Phía trước rõ ràng không có gì mà!
Trình Húc vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy trên bầu trời có một đám mây thấp.
Giờ thì gã đã hiểu ra: "Ha ha, Thiên Tôn tới hỗ trợ rồi, tay ngài đang ở trước mặt chúng ta, chỉ là chúng ta không nhìn thấy."
Hình Hồng Lang: "Ồ?"
Trên việc "phỏng đoán ý trên" này, Trình Húc chính là tiêu chuẩn quan viên triều đình, liền hiểu ngay ý của Thiên Tôn đưa tay xuống muốn làm gì, vội vàng bò lên tay y.
Hình Hồng Lang thấy động tác của gã cũng hiểu ra: "Đúng rồi, lần trước đánh tặc Hợp Dương Phiên Sơn Nguyệt, Thiên Tôn cũng thò tay xuống, nâng ngươi lên giữa xem địa hình mà... Ôi chao... lần này, ta có thể đi lên không?"
Trình Húc vẫy tay với nàng, cười nói: "Thiên Tôn từ lâu đã không xem cô như người ngoài rồi, nhanh lên đi."
Hình Hồng Lang mừng rỡ, vội vàng đưa tay mò mò phía trước, liền tìm thấy bên mép bàn tay nhìn không thấy kia, sau đó leo lên.
Rất nhanh, hai người đều ngồi xuống lòng bàn tay của Lý Đạo Huyền.
Y nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, đưa hai người bay lên giữa không trung...
Mặt trời chiều đã sắp lặn hoàn toàn, sắc trời càng ngày càng tối.
Trong tia sáng lờ mờ cuối cùng, cuối cùng Tạo Oanh cũng bàn xong giá cả với gia đinh của Ngô Tự Miễn, 3 vạn 2000 lượng bạc, tuy nhiên, Tạo Oanh là bị gia đinh của Hồng Thừa Trù truy sát đến nơi đây, đương nhiên không mang bạc trên người.
Mặc dù nàng đã trả giá xong, nhưng không xuất ra tiền được, trong đầu đang suy nghĩ dùng biện pháp gì để ổn định Ngô Tự Miễn...
Đúng lúc này!
Trong sơn lâm phía đông, đầu tiên vang lên một tiếng trống, tiếp theo một đám người cùng hò hét: "Nghi Xuyên Vương Tả Quải toàn quân đến đây, quan binh nhận lấy cái chết."
Sau tiếng hô, trong sơn lâm một nhánh quân đội ùa ra.
Phía trước đều là hãn tốt mặc áo giáp quan binh!
Thì ra, sau Cố Nguyên binh biến, biên quân theo giặc, quan binh các nơi đều bắt đầu bất ổn, rất nhiều binh sĩ không có lương đều chạy đi gia nhập tặc quân, sau đó dịch trạm lại bãi bỏ dịch tốt, lại thêm một nhóm dịch tốt cũng gia nhập tặc quân.
Vương Tả Quải liền thu nạp rất nhiều quan binh như vậy gia nhập, khiến cho sức chiến đấu quân đội của hắn vượt xa trước đây, nâng cao trên diện rộng. Hiện tại khi đánh nhau, quân tiên phong của Vương Tả Quải đã là một đội quan binh nghiêm chỉnh rồi.
Nhóm người này vừa nhảy ra đã khiến Ngô Tự Miễn giật thót: "Con mẹ nó, Nghi Xuyên Vương Tả Quải dám đến thật sao? Bay đâu, lập tức bắt nó cho bản tướng quân."