Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 292 - Chương 292: Ngay Cả Lão Nương Cũng Muốn Cướp

Chương 292: Ngay cả lão nương cũng muốn cướp Chương 292: Ngay cả lão nương cũng muốn cướp

"Oa! Đánh nhau rồi."

Trình Húc và Hình Hồng Lang đang lơ lửng giữa không trung xem kịch thấy vậy liền vui vẻ.

Chỉ thấy quân tiên phong của Nghi Xuyên Vương Tả Quải xông lên, quan binh bắt đầu rối loạn.

Ngô Tự Miễn vốn dẫn theo 3000 người đi tiễu phỉ, thế nhưng hắn lấy tiền để cho rất nhiều võ tướng bỏ trốn, những võ tướng này lại mang đi tư binh của mình, khiến cho quân của Ngô Tự Miễn nhân số giảm xuống còn 2000.

Hơn nữa 2000 binh này ý chí chiến đấu thấp, trong đầu toàn là ý nghĩ tránh chiến.

Thấy mấy nghìn tặc quân từ trong rừng cây lao ra, không biết bao nhiêu, thủ hạ của Ngô Tự Miễn liền trở nên luống cuống.

Duy nhất binh gia đinh của Ngô Tự Miễn được gọi là tinh binh cũng không xông tới nghênh địch, mà là bảo vệ sít sao Ngô Tự Miễn.

Trông thấy cảnh này, họ còn dám đánh trận cái rắm!

Tiên phong của Vương Tả Quải chỉ vừa xông lên đã khiến quân trận vòng ngoài của Ngô Tự Miễn trở nên lộn xộn, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe từ bốn phương tám hướng đồng thời vang lên tiếng hò hét: "Nghi Xuyên Miêu Mỹ ở đây!"

"Nghi Xuyên Phi Sơn Hổ cũng ở đây!"

"Nghi Xuyên Đại Hồng Lang cũng ở đây!"

Ba viên đại tướng dưới tay Vương Tả Quải từ ba phương hướng khác nhau xông ra.

Ngô Tự Miễn vừa nhìn: "Mẹ nó, sao xung quanh đều là tặc quân?"

Gia đinh khẩn trương: "Tướng quân, việc lớn không tốt, tặc quân không hiểu sao đã bao vây chúng ta rồi."

Ngô Tự Miễn: "Ngựa đâu? 500 con ngựa tốt của ta đâu? Có thể bán được mấy vạn lượng bạc?"

Gia đinh khẩn trương: "Hiện tại mặc kệ số ngựa này, chạy mau tướng quân."

Một đám gia đinh bảo vệ Ngô Tự Miễn, liều mạng đánh về hướng bắc.

Bên kia, Tạo Oanh cũng không khỏi ngẩn ra.

Nàng vừa mới mới chốt giá xong với gia đinh của Ngô Tự Miễn, bà nội cha nó tự nhiên ở đâu chui ra Nghi Xuyên Vương Tả Quải là sao?

Tạo Oanh nghĩ thầm: bỏ đi! Cùng lắm thì vụ mua bán này ta không làm nữa. Dù sao thì cũng không mang bạc, chỉ vô ý vớ phải vụ làm ăn này, quan và tặc đánh nhau kệ cha chúng nó, ta lặng lẽ sủi đi là được.

Nàng vội vàng bảo thủ hạ, lên ngựa, rút lui.

Đám mã tặc vốn đều rải rác ở xung quanh thôn ăn cỏ, sau đó người của Ngô Tự Miễn đến, họ cũng đã dắt ngựa trở về, chuẩn bị có thể đánh nhau bất cứ lúc nào, hiện tại vừa nhận được mệnh lệnh của Tạo Oanh, vội vàng xoay người lên ngựa.

Tạo Oanh vừa mới dự định phóng ngựa chạy đi, một hán tử hung hãn đã đến ngăn cản trước ngựa, nhếch môi cười to: "Nữ nhân ngươi là mã tặc Nghi Xuyên, Tạo Oanh đúng không?"

Tạo Oanh: "Đúng vậy, ngươi là ai?"

Hán tử nhếch miệng cười ha ha: "Lão tử là Nghi Xuyên Đại Hồng Lang, không cần nói nhảm với ngươi làm gì, giao hết ngựa của ngươi ra đi."

Tạo Oanh hơi sửng sốt, lập tức giận dữ: "Ôi địt! Ngay cả lão nương cũng muốn cướp luôn?"

Đại Hồng Lang cười to: "Không phải là muốn, mà đã và đang làm rồi."

Nói xong, hắn giơ một thanh trường thương lên, đâm vù một cái tới Tạo Oanh.

Tạo Oanh rút ra Mã đao ngăn cản, cheng một tiếng hất thương ra, cảm thấy cánh tay tê rần, Đại Hồng Lang này đúng là một tên lực lớn.

Các thủ hạ mã tặc phía sau muốn xông lên, đã thấy lượng lớn tặc binh phía sau Đại Hồng Lang ùa tới, trên tay tất cả đều là trường mâu, một mảng mâu trận được dựng lên, hoàn toàn phong kín con đường phía trước đám mã tặc của Tạo Oanh.

Nàng xoay đầu ngựa, muốn đổi hướng khác, lại thấy bốn phương tám hướng, tất cả đều là người của Vương Tả Quải, tất cả đều cầm trường mâu, hoặc là mộc côn, gậy trúc dài đã vót nhọn...

Nhìn tư thế của chúng, ngay từ đầu đã có âm mưu tới bao vây cướp ngựa!

Chúng phải lấy được 500 con chiến mã của quan binh và ngựa của mình.

"Con mẹ nó." Tạo Oanh miệng mắng một câu, trong lòng lại thầm tính toán: Tình huống không ổn, người của ta ít, chỉ hơn 100, Vương Tả Quải lại rất nhiều, tới hàng vạn, hắn lại từ bốn phương tám hướng bao vây, khiến cho kỵ binh của ta không chạy nổi, ưu thế mất hết.

Lần này làm sao mới ổn đây?

Lúc này, Hình Hồng Lang lại lên tiếng: "Thiên Tôn, chúng ta có thể cứu nữ mã tặc kia."

Lý Đạo Huyền trong đầu có dấu hỏi chấm?

Hình Hồng Lang nhanh chóng giải thích: "Người đó gọi là Tạo Oanh, là mã tặc tung hoành Nghi Xuyên, một hảo hán lục lâm, không làm việc xấu, luôn chỉ chọn quan phủ hạ thủ, chưa bao giờ đánh cướp của lão bách tính, khác biệt hoàn toàn với Vương Tả Quải, ngài xem Vương Tả Quải cũng hạ thủ với cô ta kìa. Cô ta không hiểu sao bị cuốn vào việc này, nếu chết ở đây thì thật là đáng tiếc."

Trình Húc ở bên cạnh nói: "Đội ngũ của Ngô Tự Miễn đã bị Vương Tả Quải đánh chạy rồi, nếu muốn đen ăn đen, hiện tại xuất thủ thật ra là một thời cơ rất tốt, phải thừa dịp đội ngũ của Vương Tả Quải vừa đánh thắng trận xong, còn chưa có trùng chỉnh quân trận liền xuất thủ."

Lý Đạo Huyền từ từ hạ tay xuống, lại thả hai người xuống đằng trước thủ hạ của họ.

Hành động này, chẳng khác nào như bảo họ lập tức hành động!

Hình Hồng Lang mừng rỡ: "Thiên Tôn đồng ý cứu Tạo Oanh rồi."

Trình Húc: "Thiên Tôn xưa nay luôn nhân thiện, chỉ cần là người tốt đều sẽ vui vẻ đưa tay tương trợ. Đã như vậy, chúng ta cũng không cần thiết đợi nữa, vừa rồi ở trên trời, đã nhìn rõ địa hình xung quanh và phân bố của đại quân Vương Tả Quải rồi chứ?"

Hình Hồng Lang gật đầu: "Đã thấy rõ ràng."

"Vậy thì lên thôi!" Trình Húc nhếch môi, cười hắc hắc không ngừng: "Ném lựu binh, hỏa súng binh! Chuẩn bị hết cho ta."

Sau khi Từ Đại Phúc chế tạo ra "lựu đạn ngòi nổ", lập tức bắt đầu sản xuất số lượng lớn, thợ rèn và các học đồ hỏa dược tác cùng nhau động thủ, đã chế tạo ra 20 quả "lựu đạn ngòi nổ", mà hỏa súng binh thì đã có 10 cây tam nhãn súng, 1 cây Toại phát hỏa súng, 1 cây điểu súng...

Số lượng này không thể nói rất nhiều, nhưng trên trời còn có Thiên Tôn mà, sợ cái quần.

Trình Húc chiến ý tràn đầy, cả thế giới đều không nhìn thấy bóng dáng của thái nãi nãi nào. Gã vung tay lên, cười to: "Tặc quân bốn nhóm, trong đó hai nhóm đang truy kích Ngô Tự Miễn, muốn cướp chiến mã của quan phủ, hai nhóm khác thì đang vây công Tạo Oanh, chúng ta trước phá vây cho Tạo Oanh."

Tạo Oanh đang đi tới đi lui.

Nàng cùng các thủ hạ đều có ngựa, có ngựa chạy sẽ nhanh, nhưng bốn phía đều có mâu trận, nhanh nữa cũng không chạy ra được, chỉ có thể xoay vòng vòng bên trong vòng vây.

Từ góc độ của Lý Đạo Huyền nhìn xuống là có thể thấy được nhóm người của Tạo Oanh không ngừng giục ngựa xoay tròn trong một vòng vây thật lớn.

Mỗi khi nàng xoay một vòng, vòng vây sẽ thắt chặt một vòng, khiến cho không gian hoạt động của nàng cũng lúc càng nhỏ, còn tiếp tục như vậy, sẽ không di chuyển được nữa.

Kết quả cuối cùng khẳng định là bị người dùng trường mâu đâm rớt xuống ngựa...

Lý Đạo Huyền cũng không khỏi thầm khen: Vương Tả Quải đúng là trưởng thành nhanh thật! Vương Tả Quải trước đây rất đáng yêu, chỉ biết một chiêu, xông lên cho lão tử. Nhưng Vương Tả Quải hiện tại đã hiểu được bao vây tấn công, dùng mâu trận áp chế kỵ binh.

Chậc chậc!

Lòng của Tạo Oanh đã rơi xuống vực sâu, cảm giác lần này nàng sẽ nằm xuống ở đây rồi.

Đúng lúc này, đội ngũ của Trình Húc đã tới.

Dẫn đầu là lựu đạn ngòi nổ của Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu ném ra.

Sau khi trải qua cải tiến mới, người thường cũng có thể ném lựu đạn ngòi nổ ra xa mười mấy trượng, mà hai con quái vật Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu có thể ném xa hai mươi mấy trượng.

Hai quả lựu đạn xẹt qua trời cao, rơi vào trong mâu trận của Đại Hồng Lang.

"Ầm! Ầm!"

Bình Luận (0)
Comment