Lựu đạn nổ tung.
Lúc này trời đã tối, hai quả lựu đạn nổ tạo ra ánh lửa, trong thế giới tối tăm có vẻ đặc biệt chói mắt.
Ánh lửa bùng lên, đồng thời mảnh đạn và lá sắt vỡ bắn ra bốn phía, người xung quanh nháy mắt ngã gục xuống một mảng.
Có người khi ngã xuống đất đã mất mạng, có người vẫn còn kêu la thảm thiết, có người không dám tin nhìn bụng mình, phía trên có một cái lỗ đang trào ra máu...
"Vật gì vậy?"
"Cái quái gì thế?"
"Có thứ gì chui vào bụng ta, đau quá, đau quá a a..."
Giữa mâu trận của Vương Tả Quải, trong nháy mắt đã bị xé ra hai chỗ thủng rất lớn, còn có người đang giãy giụa lăn lộn trên mặt đất.
Tất cả mọi người bên cạnh đều sợ hãi ngẩn ra.
Tạo Oanh cũng không khỏi ngẩn ra trong nháy mắt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiếp theo nàng liền nghe được phía nam vang lên tiếng cười to: "Cố Nguyên lão quỷ đầu cũng tới đây, ha ha ha, các ngươi cướp cái rắm à? Ngựa ở đây, của lão tử hết."
Lần này Tạo Oanh đã hiểu, đen ăn đen tới rồi. Cố Nguyên lão quỷ đầu, con mẹ nó nghe tên biết ngay là biên quân Cố Nguyên a, khẳng định là bộ đội biên quân khi binh biến Cố Nguyên lần trước chạy tới chỗ này.
Nàng phấn chấn: thật tốt quá, còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, không nghĩ tới lại xuất hiện đen ăn đen, ta thừa dịp hỗn loạn, nói không chừng có thể chạy thoát được.
Nàng giơ Mã đao lên, rống to: "Các huynh đệ, chuẩn bị tìm cơ hội xông ra."
Mã tặc phía sau cùng hò hét: "Ngao!"
Vương Tả Quải quan chiến đằng xa, lực chú ý vốn đặt hết lên bộ đội quan binh của Ngô Tự Miễn, hiện tại cũng quay phắt lại bên phía Tạo Oanh: tiếng nổ mạnh vừa rồi là cái gì vậy? Đội ngũ của Phi Sơn Hổ và Đại Hồng Lang sao rối loạn thế?
Hai quả tạc đạn vừa rồi, làm bị thương nhất chính là Đại Hồng Lang.
Hắn phụ trách "phía nam" của thôn Độc Trủng, cũng chính là phương hướng Trình Húc và Hình Hồng Lang đi tới, cho nên hai quả lựu đạn đều ném vào giữa quân của Đại Hồng Lang, khiến đám thủ hạ của hắn kêu cha gọi mẹ.
Đại Hồng Lang chợt quay đầu lại, rống giận: "Điểu nhân phương nào?"
Trả lời hắn là một tiếng súng của Toại phát thương.
Toại phát thương bắn ra rất tiện, bóp cò một cái là bắn ra, không hề yêu cầu châm lửa.
Một bộ hạ bên cạnh Đại Hồng Lang kêu thảm một tiếng, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Đại Hồng Lang: "Chó chết, hoả súng?"
Tiếp theo, hắn liền thấy đằng trước có một đám người đi tới, đông đen, bởi vì trời quá tối, từ xa không thấy rõ trang phục trên người, nhưng có thể thấy được trên tay nhóm người này có ngòi nổ đang cháy bắn ra tia lửa.
"Hỏa súng, rất nhiều hỏa súng." Đại Hồng Lang ngã phịch một tiếng ngã lăn ra đất.
Thế nhưng đám bộ hạ của hắn lại không thông minh như thế, họ cũng không phải tinh nhuệ gì, không có kinh nghiệm ứng phó với hỏa súng, ngay cả Tam nhãn thần súng họ cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Chỉ nghe một loạt tiếng "đoàng đoàng đoàng đoàng" vang lên, điểu súng và mười cây Tam nhãn thần súng của dân đoàn thôn Cao Gia lần lượt nổ súng...
Bên tặc quân trong nháy mắt ngã xuống một loạt.
Mười hỏa súng binh cầm Tam nhãn thần súng mừng rỡ: "Ha ha ha ha, bắn trúng nhiều thật, con mẹ nó ta từng mất lòng tin đối với Tam nhãn thần súng trên tay mình, không ngờ dùng để đánh tặc binh vẫn rất tốt, ha ha ha."
Trong nháy mắt, các hỏa súng binh lại tràn đầy lòng tin.
"Nạp đạn! Nạp đạn!"
Đội trưởng hỏa súng binh lớn tiếng kêu to.
Tiến vào khâu nạp đạn, các hỏa súng binh thì không sảng khoái nổi nữa, trước tiên họ dùng một cái bàn chải đặc chế để thông nòng súng, lau sạch cặn còn sót lại trong nòng súng của lần nổ súng trước, sau đó mở một gói hoả dược và đổ hỏa dược bên trong vào nòng súng, dùng gậy nén chặt, lại bỏ đạn chì vào, lại nén chặt...
Một loạt thao tác này không mất hai ba phút là làm không được.
Đại Hồng Lang đứng lên, chỉ tay vào dân đoàn: "Con mẹ nó, xông lên, thừa dịp trước khi hỏa súng của chúng kịp bắn phát thứ hai, tiến lên giết hết bọn chúng trước."
Vừa mới nói xong, lại hai quả cầu đen thui từ trên trời rơi xuống.
Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu lại ném đợt thứ hai rồi.
Lựu đạn của họ thì không yêu cầu nạp đạn, chỉ cần lựu đạn còn chưa dùng hết, cánh tay còn có sức ném thì có thể ném suốt.
Hai quả lựu đạn lần thứ hai rơi xuống: "Ầm ầm!"
Lại khiến tặc quân bị nổ tung ngã trái ngã phải.
Đợt thứ nhất khi hai quả lựu đạn nổ, tặc quân còn chưa biết đã xảy ra cái gì, còn ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng, nhưng lần này họ đã tận mắt nhìn thấy, thứ nổ tung này là do đối phương ném ra.
Lựu đạn kèm theo bi sắt và lá sắt vỡ có lực sát thương đối với binh sĩ quá mạnh, tất cả binh sĩ xung quanh điểm nổ tung đều không chết thì bị thương, quả thật kinh khủng.
Đối phương ném ra thứ chỉ to như cái chày lại có thể giết chết nhiều binh sĩ bên ta như vậy?
Thứ này rốt cuộc là đồ vật quỷ gì?
Lần này, sĩ khí của tặc quân nhận được đả kích có thể nói quá lớn.
Nhân loại là sinh vật đối với những thứ không biết thường ôm tâm lý sợ hãi.
Nhất là thứ không biết này còn có thể giết chết rất nhiều người trong nháy mắt.
Vậy càng thêm sợ hãi rồi.
Đội ngũ tặc binh của Đại Hồng Lang đã dao động.
Chúng dù sao cũng là tặc quân, không phải biên quân gì hết, không giống biên quân Cố Nguyên có thể cố chịu thuốc nổ bao của dân đoàn ném ra tiếp tục xông về trước.
Không ít người hai chân run rẩy, không dám xông lên trước nữa, có một số người thì đã bắt đầu lủi ra hai bên.
Về phần mâu trận của họ...
Ơ? Mâu trận vừa nãy quay về Tạo Oanh, hiện tại đã chuyển hết sang bên dân đoàn rồi.
Chờ khi họ nghĩ tới điểm này thì đã muộn.
Loại mã tặc cả đời kỵ binh như Tạo Oanh, am hiểu nhất chính là nắm cơ hội.
Mâu trận của Đại Hồng Lang chuyển đi, đồng thời Mã đao trên tay Tạo Oanh cũng đã chỉ tới nơi này, hét lớn: "Xung phong!"
Nàng xung phong lao tới, vung lên Mã đao trong tay,"phốc", một đao đưa đầu của một mâu binh bay lên cao, máu phọt lên, nhiễm đỏ cả một nửa khuôn mặt hung hãn của nàng.
120 mã tặc phía sau cũng đồng thanh hò hét, điên cuồng xông lên.
Đao quang tung bay, đội ngũ của Đại Hồng Lang trong nháy mắt bị giết kêu cha gọi mẹ.
Không có mâu trận, bộ binh ở trước mặt kỵ binh chính là yếu đến đáng thương.
Tạo Oanh hầu như trong nháy mắt đã đánh xuyên đội ngũ của Đại Hồng Lang, lao ra.
Lần này nàng lao ra cũng thật sự có chút lo lắng bị nhánh phản quân Cố Nguyên bên ngoài đánh luôn, không ngờ đối phương vừa nhìn thấy nàng liền lập tức tạm thời thu hồi hỏa khí.
Tạo Oanh: "Ơ, không phải họ vô ý cứu chúng ta, mà là ngay từ đầu đã có dự định cứu chúng ta rồi."
Bộ hạ ở bên cạnh quát: "Lão đại, hiện tại không phải là lúc nghiên cứu cái này, trước tiên chạy tới vị trí an toàn đi."
"Được!"
Tạo Oanh đưa tay chỉ về phía sườn núi đằng xa: "Chạy tới sườn núi bên kia đi."
Hơn trăm kỵ binh trong nháy mắt rầm rập chạy ra khỏi vòng chiến, đến sườn núi nhỏ bên cạnh xem kịch.
Đại Hồng Lang giận dữ: "Mẹ nó, vịt đến miệng còn để bay mất, đều do đám biên quân Cố Nguyên chết tiệt này, Hổ ca, Hổ ca, mau tới giúp ta."
Đội ngũ Phi Sơn Hổ vốn đang bên kia bọc đánh Tạo Oanh, lập tức lao tới với tốc độ nhanh chóng.