Tên phá không mà đến, bắn thẳng tới sau lưng Tạo Oanh.
Thì ra, tên này là Đại Hồng Lang bắn.
Hắn vừa rồi bị Tạo Oanh đánh ngã ngựa, cướp đi chiến mã, trong lòng thẹn quá thành giận, lại sợ hỏa khí của dân đoàn, không dám tới gần, liền ở xa kéo cung cài tên, bắn tới một tên.
Tiễn pháp của hắn cũng không được tốt lắm, bình thường bắn mười chỉ trúng năm, nhưng ngày hôm nay vận khí không tệ, một tiễn này không ngờ bay thẳng tới giữa lưng Tạo Oanh.
Lúc này mặt trời đã sắp hoàn toàn xuống núi, ánh sáng không đủ, tên tới cực nhanh, cơ hồ không ai phát hiện, trong chớp mắt đã đến sau lưng Tạo Oanh, đợi khi nàng nghe được tiếng gió thì đã không kịp né tránh.
Đúng lúc này, một người sắt thật lớn bên cạnh tiếp cận, vươn ra cánh tay to lớn, kéo Tạo Oanh từ trên lưng ngựa xuống.
Tạo Oanh là một nữ tử khôi ngô, thể trạng tương xứng với Hình Hồng Lang, quả thật là mẫu tinh tinh trong nữ tử, hai ba hán tử tầm thường chưa hẳn sẽ kéo được nàng, nhưng lại bị người sắt kia kéo ngã xuống ngựa một cách đơn giản.
Khi ngã xuống một nửa, người sắt kia vươn hai tay ôm ngang lấy nàng.
Một tên bắn lén Đại Hồng Lang tự nhiên bắn vào không khí.
Tạo Oanh hết hồn, trừng mắt với người sắt: "Ngươi là ai?" Nói xong câu đó, lại cảm giác hình như mình không quá lễ phép, người ta thế nhưng đã cứu mạng mình. Nàng vội vàng sửa lời: "Cám ơn."
Người sắt cười hắc hắc: "Trịnh... khụ... Cố Nguyên Mãng Ngưu Tử."
Tạo Oanh nghĩ thầm: Mãng Ngưu Tử? Cái này vừa nghe chính là biệt hiệu, đi ra tạo phản làm loạn, lấy biệt hiệu cũng không có vấn đề, nhưng biệt hiệu của ngươi không khỏi cũng quá tương xứng với thể trạng?
Mãng Ngưu Tử đương nhiên chính là Trịnh Đại Ngưu, hắn đặt Tạo Oanh xuống đất, nhếch miệng cười: "Quỷ thiên hộ, chúng ta đã định rút đi rồi, đối diện còn cầm tên bắn chúng ta, không cho chúng nó chút giáo huấn, trong lòng khó chịu quá."
Trình Húc gật đầu: "Lai nhi bất vãng phi lễ dã, Mãng Ngưu Tử, trả lại cho họ một quả lựu đạn."
"Được!"
Trịnh Đại Ngưu cười ha ha, lấy ra một quả lựu đạn ngòi nổ.
Tạo Oanh hiện tại đang đứng rất gần Trịnh Đại Ngưu, liếc mắt liền nhìn rõ ràng lựu đạn kia, nghĩ thầm: đây là thứ vừa rồi nổ tung rất mạnh sao? Thoạt nhìn cũng không bắt mắt, chỉ là một quả nhỏ xíu vậy thôi...
Nàng đang suy nghĩ thì Trịnh Đại Ngưu đã châm ngòi nổ, đợi nó cháy được một nửa thì bước tới trước một bước, vung mạnh tay, lựu đạn liền bay ra xa.
Tạo Oanh chỉ nhìn động tác bước tới và vung tay của hắn, trong lòng đã giật mình: Quái vật rất mạnh. Thảo nào vừa rồi lão nương bị hắn kéo từ trên lưng ngựa xuống, quái vật thế này, căn bản không thể lấy lực lượng chống lại.
Lựu đạn bay rất xa, bay qua không trông hai mươi mấy trượng mới rơi xuống, ầm một tiếng nổ vang bên cạnh Đại Hồng Lang, thủ hạ của Đại Hồng Lang trong nháy mắt ngã xuống một loạt, nhưng Đại Hồng Lang lại nằm sấp xuống nhanh, kịp nhặt về cho mình một cái mạng.
Tạo Oanh nghĩ thầm: quả nhiên, đây là thứ quái dị vừa rồi nổ tung một cái là có thể giết chết một đống người, thì ra là do người sắt này ném ra, thật là lợi hại.
"Đi thôi!" Trình Húc phất tay.
Dân đoàn chuẩn bị rút đi, thế nhưng người của dân đoàn phần lớn không biết cưỡi ngựa, nhìn ngựa cướp được mà ngớ ra. Ngược lại đám thủ hạ buôn muối lậu của Hình Hồng Lang thì cái gì cũng biết, họ liền xoay người cưỡi lên ngựa vừa mới cướp được, dẫn đầu chạy về hướng nam.
Còn một số ngựa lớn không ai cưỡi thì theo họ chạy về hướng nam, đảo mắt đã biến mất không thấy nữa, dân đoàn thì dùng chân chậm rãi rút lui...
Tạo Oanh cũng muốn đi, nhưng nàng đột nhiên phát hiện, hình như mình không có chỗ nào để đi.
Bắc và tây đều không được, hai hướng này đều sẽ đi xâu vào núi Hoàng Long, núi Hoàng Long hiện tại là địa bàn của Vương Tả Quải.
Hướng đông... không được, người của Hồng Thừa Trù mới từ phía đông truy sát nàng chạy vào núi, nàng cũng không muốn trở về phía đông đi ra ngoài lại đụng phải Hồng Thừa Trù.
Đánh không thắng, tuyệt đối đánh không thắng!
Làm sao bây giờ?
Chỉ có nam thôi!
Nàng quay sang Trình Húc và Hình Hồng Lang: "Xem ra ta cũng phải lui về hướng nam rồi, phía nam là... huyện Trừng Thành phải không?"
Trình Húc hơi do dự, nghĩ thầm: Ta là phản quân Cố Nguyên giả, sau khi trở lại phải đổi thành dân đoàn thôn Cao Gia, nếu làm ở trước mặt nữ mã tặc này, chuyện này sẽ không tiện thao tác.
Gã quay đầu nhìn Hình Hồng Lang, người sau đi sát tới, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Tạo Oanh vốn có hiệp danh, sẽ không bán đứng chúng ta, có thể cho cô ta biết chân tướng. Vả lại, dân đoàn thôn Cao Gia không giỏi cưỡi ngựa, sau khi đưa số chiến mã này trở về, muốn sử dụng hết cũng rất khó khăn, còn không bằng nghĩ cách, gạt Tạo Oanh vào thôn Cao Gia chúng ta, người này thiện mã, có cô ta rồi, chiến mã sẽ có tác dụng."
Trình Húc suy nghĩ tỉ mỉ, không phải như vậy sao.
Gã ngẩng đầu nhìn đám mây thấp trên bầu trời, thấy Thiên Tôn không có chút biểu thị nào, hiển nhiên không có ý muốn phản đối.
Nếu Thiên Tôn cũng không có ý kiến, đương nhiên Trình Húc sẽ không có ý kiến.
Gã quay đầu, cười hắc hắc nói với Tạo Oanh: "Tạo đại đương gia, không bằng đến chỗ của chúng tôi làm khách vài ngày?"
Tạo Oanh: "Ta có làm phiền không?"
Trình Húc: "Đương nhiên không thành vấn đề, Tạo đại đương gia đã giúp chúng tôi cướp về 500 con chiến mã, đây chính là ân tình mấy vạn lượng bạc, không báo thì không được, thế nào cũng phải đến chỗ chúng tôi ăn mấy bữa ngon mới được."
Tạo Oanh còn muốn nói mấy lời khách khí như "các ngươi đã cứu ta", đột nhiên nghe được tiếng nuốt nước bọt của bọn thủ hạ phía sau... Đang hạn hán, nghe được bốn chữ "ăn mấy bữa ngon", quả thật lực sát thương đến cực điểm, trong nháy mắt khiến 120 mã tặc nghe mà nước bọt chảy dài.
Cái này thì không thể nào khách khí được rồi, vì bộ hạ, cũng chỉ phải mặt dày đi ké ăn mấy bữa.
"Vậy... làm phiền rồi."
Lý Đạo Huyền ở trên trời cũng thấy vui vẻ, rất tốt, thoáng cái có thêm hơn trăm kỵ binh, nhân tố cản trở lớn nhất trước mắt của thôn Cao Gia chính là phương diện kỵ binh.
Y vốn đang suy nghĩ, sau khi có 500 chiến mã kia rồi, phải làm sao để thành lập đội kỵ binh, huấn luyện một đám người xưa nay không biết cưỡi ngựa thành kỵ binh, chỉ nghĩ thôi cũng khiến đau đầu, hiện tại có biến số Tạo Oanh này rồi, khiến cách nghĩ thành lập đội kỵ binh của y trở nên rõ ràng.
Phải kéo nhóm người này vào thôn, xem ra phải hạ thủ từ ăn.
Từ vẻ mặt của họ là có thể nhìn ra, đám người này đang cần gấp ăn ngon.
Lấy cái gì để chiêu đãi?
Lý Đạo Huyền nhìn cái "Hamburger kiểu Trung Quốc của hãng Tastien" đang cầm trong tay trái, không khỏi lắc đầu, không được, thứ này đẳng cấp quá kém, dùng để lừa gạt... khụ... dùng để mở tiệc chiêu đãi bạn mới rõ ràng không đủ tiêu chuẩn.
Lên trang meituan đặt đồ ăn, tìm xem có món nào sang trọng, vừa ăn ngon lại vừa gây chấn động được không.
Không tìm không biết, vừa tìm quả thật đã tìm được một thứ thú vị.
Gần đây có một nhà hàng Tần Phong, chuyên bán món ăn Tây An.
Tây An Bát Đại Oản!
Đây chính là thứ tốt, không chỉ đủ sang trọng, còn rất phù hợp với dạ dày người Thiểm Tây, không có thứ gì càng Thiểm Tây hơn so với Tây An Bát Đại Oản rồi, y vội vàng đơn đặt hàng, một giờ sau sẽ giao đến.
- Giải thích, Bát Đại Oản là dùng để thiết yến, mỗi bàn tám người, trên bàn có tám món ăn, đều dùng thống nhất là bát Đại Hải, đặt theo hình bát giác. Gồm các món, tôm càng xanh xào, gà xé om, gạch cua hấp nguyên con, hải sâm viên, thịt kho tàu, canh gà, gà hầm, cá chép sốt tương. Hết giải thích.