Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 296 - Chương 296: Tây An Bát Đại Oản

Chương 296: Tây An Bát Đại Oản Chương 296: Tây An Bát Đại Oản

Tạo Oanh theo Trình Húc, một đường hướng nam.

Dân đoàn đi không thoải mái lắm, dù sao mọi người đều khoác trọng giáp, tốc độ hành quân không nhanh được, khi đi ra khỏi núi Hoàng Long, trời đã tối thui.

Đi đến vùng đất vàng bên ngoài núi, đường đi đã tiện hơn, cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng.

Đám buôn muối lậu đi trước một bước, dẫn theo 500 chiến mã đang chờ ở đây.

Trình Húc la to: "Lên ngựa lên ngựa! Trời đã tối rồi, dùng hai cái giò về được đến nhà không biết lúc nào, lên ngựa hết đi."

Cao Sơ Ngũ: "Nhưng chúng tôi không biết cưỡi."

"Không biết thì leo lên lưng ngựa nằm sấp xuống, ôm lấy cổ ngựa."

Việc này Cao Sơ Ngũ có kinh nghiệm, lúc trước Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu tập kích thôn Cao Gia, Cao Sơ Ngũ đi tìm Bạch Diên cầu viện, chính là ôm cổ ngựa chạy về.

Hiện tại làm lần thứ hai cũng là quen việc dễ làm, liền trèo lên lưng ngựa, ôm lấy cổ ngựa, những người khác cũng học theo hắn, 500 con ngựa còn chưa đủ, phải bảo một số tên buôn muối lậu hai người cưỡi một con, như vậy mới tính là đủ.

500 kỵ lại thêm 120 kỵ của Tạo Oanh, cùng nhau chạy băng băng về thôn Cao Gia, có chiến mã, khoảng cách dường như cũng kéo gần lại hơn. Từ thôn Độc Trủng đến thôn Cao Gia vốn phải đi hết nửa ngày, hiện tại chỉ cần hơn nửa canh giờ.

Từ xa đã thấy được ánh đèn của Khu thương mại Cao Gia, trông rất rực rỡ muôn màu muôn vẻ.

Tạo Oanh không khỏi "ơ" một tiếng, trời đã tối, phía trước lại có một vùng ánh đèn? Nơi này là núi hoang thôn dã, cũng không phải thành phố lớn gì, cũng có được nơi phồn hoa như vậy sao?

Trình Húc cười nói: "Đó chính là nơi ở của chúng tôi."

Tạo Oanh hiện tại vẫn còn cho rằng Trình Húc là "phản quân Cố Nguyên", nghĩ thầm: những phản quân này không ngờ đã xây nên một thành trấn ở trong núi, lại còn tạo cho xa hoa truỵ lạc như vậy? Khó trách bọn hắn dám thoải mái mời ta tới làm khách, quả thật có lòng tin, cũng không sợ lộ ra vị trí hang ổ của mình, bởi vì có nhiều lão bách tính cư ngụ ở đây, nếu tin tức dễ lộ ra, từ lâu đã bị những bách tính này tiết lộ ra rồi.

Bách tính không truyền ra tin tức của họ, có thể thấy được những phản quân này rất được dân tâm. Các dân chúng không muốn vì một chút ban thưởng của quan phủ liền bán đứng bọn họ.

Tạo Oanh cũng rất thưởng thức điểm này.

Nàng luôn tự xưng là nghĩa tặc, không hề động tới dân chúng, chỉ cướp của quan to quý nhân, nếu những phản quân Cố Nguyên này rất được dân tâm, nói rõ họ cũng không phải kẻ địch của dân chúng, vậy mình cũng có thể yên tâm lớn mật kết bằng hữu với họ rồi.

Trình Húc cười nói: "Hiện tại chúng ta không thể đến khu thương mại được, mặc giáp trên người qua đó không thích hợp, trước tiên về quân doanh đi."

Tạo Oanh gật đầu: "Nên như vậy."

Theo Trình Húc đi tới binh doanh, nàng vốn tưởng rằng sẽ thấy một binh doanh ngả nghiêng, vừa bẩn vừa lộn xộn, nhưng không ngờ, đập vào mắt là một kiến trúc kiểu pháo đài bằng đá rất to lớn, xa hoa đại khí, chiếm cứ cả một sơn cốc.

Mặc dù hiện tại đã vào đêm, nhưng xung quanh binh doanh đèn sáng khắp nơi, chiếu sáng cả một sơn cốc.

Thì ra...

Sau khi nhân số của dân đoàn mở rộng đến 500 người, không còn thích hợp ở trong Cao Gia bảo nữa, trong bảo chỉ có tổng cộng hơn 200 gian nhà, vốn không chứa nổi dân đoàn, cho nên Lý Đạo Huyền từ lâu đã mở cho họ một căn cứ quân sự mới ở bên ngoài.

Căn cứ này cách Cục Hỏa Khí không xa, cũng dùng "chậu đá" to úp ngược lại mà thành, chậu đá dày tới mấy xăng-ti-mét, sau khi bỏ vào trong hộp, độ dày trở nên vô cùng đáng sợ, đạn hạt nhân cũng chưa hẳn làm vỡ được.

Dùng để làm binh doanh thì quả nhiên vô cùng thích hợp!

Sau khi úp ngược chậu đá lại, Lý Đạo Huyền cũng mặc kệ chi tiết bên trong, chỉ để các công tượng xuất thủ, ở bên trong ngăn ra từng phòng nhỏ dành cho các binh sĩ ở, còn ngăn ra kho hàng dùng để chứa binh khí, bên trong thậm chí chất cả lương thực, để phòng ngừa dù tỉ lệ rất nhỏ, khi dân đoàn cần lui vào trong binh doanh tử thủ thì sẽ có lương thực để ăn.

Đương nhiên, loại khả năng này quá nhỏ, số lương thực này trên cơ bản không có khả năng dùng đến.

Trình Húc vừa đến cửa binh doanh liền gọi với vào bên trong: "Binh hậu cần canh giữ đâu? Lập tức bảo nhà bếp tới làm việc... Chao ôi, bọn ta chuyến này ra ngoài mấy chục dặm, tất cả đều đói muốn chết rồi đây."

Nghe được ăn, Tạo Oanh tỉnh táo lại từ trong chấn động vì "binh doanh quá lớn", nghĩ thầm: đang hạn hán, đồ ăn của các ngươi không biết có đủ hay không... chiêu đãi 120 mã tặc bọn ta ăn cơm, đó cũng không phải một khoản chi phí nhỏ đâu.

Nàng đang nghĩ tới đây, liền thấy bếp trưởng từ trong binh doanh chạy ra, vẻ mặt hưng phấn: "Hòa giáo viên, ngài đã về rồi."

Hòa giáo viên? Tạo Oanh nghe mà ngỡ ngàng: không phải là Quỷ thiên hộ sao?

Trình Húc thấy vẻ mặt của bếp trưởng vui mừng, không khỏi ngạc nhiên: "Ngươi đang cười cái gì?"

Bếp trưởng cười hắc hắc: "Trước khi ngài về không lâu, Thiên Tôn đã ban thưởng đồ ăn rồi, còn nói ngày hôm nay dân đoàn lập công lớn, cho nên thưởng cho mọi người món ăn đặc biệt."

Trình Húc mừng rỡ: "A? Là món ngon gì?"

Tạo Oanh: "Thiên Tôn?"

Bếp trưởng xoay người, lớn tiếng gọi vào trong binh doanh: "Khiêng đồ ăn Thiên Tôn ban thưởng ra đây..."

Một nhóm nhân viên bếp và hậu cần binh từ trong binh doanh đi ra, trong tay mỗi người đều bưng một chậu to, tám người một tổ, cũng chính là một tổ tám món ăn, mỗi món ăn đều khác nhau.

Tạo Oanh tập trung nhìn vào, liền hít một hơi lạnh: "Gà hầm, thịt hấp bột gạo, thịt heo hầm táo đỏ, chân giò, gà sấy khô, thịt muối, cơm bát bảo... sao... xa hoa thế?"

Thì ra, trên nửa đường bọn họ trở về, đồ ăn Lý Đạo Huyền đặt đã được giao đến, y lấy ra Bát Đại Oản đặt mua, mỗi một bát múc một miếng nhỏ rồi bỏ vào trong hộp, giao cho nhà bếp.

Sau đó người của nhà bếp sẽ đem "Bát Đại Oản khổng lồ" của Lý Đạo Huyền đưa cho chia làm vài phần, mỗi một phần bỏ vào trong một cái chậu, cứ tám cái chậu làm thành một bộ, chia cho đủ năm bộ.

120 mã tặc phía sau Tạo Oanh lại lần nữa phát ra tiếng nuốt nước bọt.

"Đây là... đây là Tây An Bát Đại Oản phải không?"

"Đúng thật là Bát Đại Oản không sai! Thế nhưng ở đây dùng chậu chứa a."

"Đây là Tây An Bát Đại Bồn!"

"Không phải, hiện tại chúng ta đang sống trong hạn hán sao?"

"Khắp nơi đều là nạn đói, vì sao ở đây làm ra được Bát Đại Oản?"

"Cái gì là nhà có điều kiện?"

Trình Húc thật ra cũng cảm thấy rất là chấn động, vốn đang muốn cảm thán Thiên Tôn hậu thưởng, nghe được tiếng nghị luận phía sau của đám mã tặc, gã biết là không thể vội vã cảm ơn Thiên Tôn rồi.

Thiên Tôn bày ra trận thế này, nói rõ chính là muốn thể hiện uy phong của dân đoàn, chấn trụ người bên ngoài, mình cũng không thể làm yếu đi khí thế của thôn Cao Gia, vậy thì phải cho bọn nhà quê bên ngoài này chấn động thêm một chút mới được.

Trình Húc cũng tạm thời không tạ ân Thiên Tôn nữa, quay đầu, nở nụ cười rất bình tĩnh với Tạo Oanh: "Tám món ăn mà thôi, chúng tôi bình thường đều ăn như vậy."

Tạo Oanh: "Bình thường ăn như vậy?"

Đám mã tặc lộ vẻ kinh hãi.

Trình Húc cười to trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Mọi người còn sững sờ cái gì? Đói bụng lắm rồi phải không? Cầm bát đũa, ăn cơm thôi!"

Bình Luận (0)
Comment