Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 297 - Chương 297: Vì Sao Đá Ta?

Chương 297: Vì sao đá ta? Chương 297: Vì sao đá ta?

Tây An Bát Đại Oản xa hoa, đối với Tạo Oanh và 120 thủ hạ của nàng mà nói, tạo thành rung động quả thật là đến trình độ bắn tung toé.

Mọi người tay cầm đũa mà vẫn còn khẽ run run.

"Bao nhiêu năm chưa từng được ăn món ngon như vậy rồi?"

"Ba... bốn năm rồi?"

"Ôi, mùi chân giò... ta muốn khóc quá..."

"Cơm bát bảo này, ngọt quá."

120 hán tử, vừa ăn vừa khóc.

Bên họ đã bắt đầu, nhưng bên dân đoàn lại tuyệt không vội, mọi người cũng không phải chưa thấy qua món ngon,"Lễ hội thiên tôn đột phát ý tưởng" và "Lễ hội lẩu Thiên Tôn", họ đều đã thể nghiệm qua.

Hiện tại Bát Đại Oản này không vội không vội! Đừng tỏ ra chưa trải sự đời.

Nhóm người còn trước tiên về phòng của mình, cởi áo giáp rồi mới đi ra ăn, hơn nữa tướng ăn còn rất nhã nhặn, không tranh giành.

Bọn họ ăn bên này, mấy người đầu lĩnh thì ăn ở một bàn khác.

Trình Húc gắp một miếng thịt hấp bột gạo, mỉm cười nói với Tạo Oanh: "Tạo đại đương gia, thức ăn của chúng tôi ở đây vừa miệng chứ?"

Tạo Oanh sao có thể nói không được, chỉ than thở: "Thức ăn của các ngươi, đã bao nhiêu năm rồi ta chưa thấy qua. Coi như trong năm bình thường, cũng chỉ quan to quý nhân mới có tư cách được ăn, không ngờ ở đây các ngươi lại cho binh sĩ ăn."

Trình Húc nghĩ thầm: Khoác lác cũng không thể làm quá mức, phải vừa phải, bằng không sau đó sẽ dễ lộ tẩy.

Gã liền cười nói: "À không, chúng tôi cũng không phải ăn thường xuyên, một hai tháng ăn một bữa thôi, hàng ngày cũng ăn bình thường thôi."

Tạo Oanh: "Một hai tháng ăn một bữa cũng rất lợi hại rồi, người thường cả đời cũng không thể ăn một bữa như vậy."

Trình Húc: "Ha ha, cái này à... Chúng tôi huấn luyện cường độ cao, không ăn ngon một chút là không được, đây là nguyên thoại của Thiên Tôn."

Tạo Oanh: "Thiên Tôn là?"

Trình Húc chỉ tay lên trên trời: "Phía trên của chúng tôi..."

Tạo Oanh đã hiểu, phía trên bọn họ còn có đại lão gia.

"Nào, uống rượu."

"Cạn!" Hình Hồng Lang đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tạo Oanh, tùy tiện như một nam nhân cầm lấy một bình rượu.

Trình Húc xua tay: "Ta không thể uống, trong quân doanh cấm rượu, quy củ của Thiên Tôn quy định."

Hình Hồng Lang cười: "Ta cũng không phải là quân nhân, ta là thương nhân. Tạo đại đương gia là khách nhân, cũng có thể uống."

Trình Húc cười: "Được, hai người uống đi, ta dùng trà thay rượu."

Tạo Oanh càng ngẩn ra: "Một đấu gạo ngàn tiền, ngươi còn có lương thực ủ rượu?"

Hình Hồng Lang cười to: "Mặc kệ bên ngoài đấu gạo bao nhiêu tiền, không liên quan với chúng tôi ở đây. Thiên Tôn còn đặc biệt thưởng cho Lô Châu Lão Diếu, đầy rồi kìa... không thể đầy... Người lần đầu tiên uống thứ này rất dễ đổ, ta chỉ rót cho ngươi nửa ly nhỏ thôi."

Tạo Oanh nhìn cái ly trước mắt to bằng hạt vừng, giận dữ: "Coi thường ai đấy? Ly quỷ gì nhỏ như vậy? Còn chỉ cho lão nương nửa ly? rót đầy ly đi."

Hình Hồng Lang lườm: "Ngươi đừng thể hiện, trước tiên uống một ly nhỏ thử xem."

Thấy vẻ mặt nàng cổ quái như vậy, Tạo Oanh thật đúng là không dám xằng bậy, liền cầm lấy ly, khẽ nhấp một ngụm, rượu ngon vừa vào miệng, vẻ mặt của nàng lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

"Rượu này... mạnh quá..."

"Ha ha ha!"

Lúc này Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu cũng đi qua, hai tên to xác dắt tay nhau ngồi xuống bàn của "cấp quản lý", chen cho Trình Húc bên cạnh thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Gã cũng bó tay hết cách với hai tên ngốc này, đành phải xịch sang bên cạnh, nhường chỗ lại cho hai người.

Cao Sơ Ngũ ngồi xuống kế Hình Hồng Lang, vừa mới ngồi vững liền quay sang nở nụ cười ngây ngô với Hình Hồng Lang: "Hình cô nương, lúc nào chúng ta đánh thêm trận nữa?"

Hình Hồng Lang "hừ" một tiếng: "Mới bại bởi ta chưa được mấy ngày, luyện thêm đi."

Cao Sơ Ngũ: "Ôi!"

Tạo Oanh cảm thấy khó hiểu: "Hai người so quyền à? Ngươi đánh không lại cô ấy?"

Cao Sơ Ngũ thở dài: "Đúng, đánh không lại Hình cô nương."

Tạo Oanh thấy dáng người to con, khí thế hùng tráng của Cao Sơ Ngũ, nghĩ thầm: Cho dù Hình đại đương gia đánh có giỏi, cũng không thể đánh thắng được mãnh hán bực này mới đúng? Người này đặt ở trong quân, ít nhất cũng là một hãn tướng tiên phong, mặc thêm trọng giáp, cầm trường thương, mười người bình thường cũng không áp sát được.

Nàng vừa mới nghĩ tới đây, Hình Hồng Lang liền ghé sát bên tai nàng, thấp giọng nói: "Người này luận võ với ta, chỉ dùng Hồng Quyền, không dùng chiêu thức khác, cho nên mới luôn đánh không lại ta. Nếu hắn chiêu gì cũng sử ra hết, ta đánh không lại hắn."

Lúc này Tạo Oanh mới bừng tỉnh: "Các ngươi..."

Hình Hồng Lang: "Suỵt!"

Tạo Oanh đã hiểu, ngầm hiểu trong lòng.

Nàng phiêu bạt giang hồ, rất ít nghe được loại cố sự này, trong nhất thời lại có chút cảm động, viền mắt cũng đã ươn ướt: ngay cả nữ nhân như Vĩnh Tế Hình Hồng Lang cũng có nam nhân yêu, nói không chừng ta cũng có cơ hội?

Không không không, nghĩ cái gì vậy!

Lão nương là mã tặc, một mã tặc hung hãn, không được nghĩ những chuyện yếu đuối này.

Lúc này Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu đã uống với nhau.

Nghe được giọng của Trịnh Đại Ngưu, lúc này Tạo Oanh mới nhận ra, tên ngốc này chính là người sắt đã kéo mình, né một tên của Đại Hồng Lang, hình như gọi là Cố Nguyên Mãng Ngưu Tử gì đấy?

Tạo Oanh ôm quyền: "Mãng Ngưu Tử, đa tạ ngươi cứu ta."

Trịnh Đại Ngưu cười ha ha không ngừng: "Việc nhỏ việc nhỏ, không đáng nhắc tới."

Hắn nói xong liền cúi đầu, tập trung vào món cơm bát bảo, cầm lấy thìa, một miếng đã làm nửa bát, lại nhếch môi cười ngây ngô: "Loại cơm này ngọt thật, sau này ta lập công, cứ yêu cầu Thiên Tôn thưởng cho ta loại cơm này vậy."

Cao Sơ Ngũ cười: "Đại Ngưu à, trước đây ngươi cầu Thiên Tôn thưởng ngươi nước Phì Trạch Khoái Lạc, uống cái đó mãi, Thiên Tôn nói ngươi uống nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ, bảo ngươi dừng lại, giờ ngươi lại nhìn trúng cái này rồi?"

Trịnh Đại Ngưu: "Cái này chắc xem như khoẻ mạnh đúng không? Đây chính là cơm mà."

Trình Húc cười mắng: "Cái này làm từ gạo nếp, ăn nhiều gạo nếp sẽ đầy bụng, sao Thiên Tôn có thể thưởng cho ngươi nhiều cái này được? Người như ngươi lại không biết kiềm chế, khẳng định sẽ ăn ra bệnh."

Trịnh Đại Ngưu: "Ơ ơ?"

Tạo Oanh thấy hắn như vậy, không khỏi cười thầm: Mãng Ngưu Tử này xem ra không có chút tâm cơ nào, đầu óc đơn thuần đến mức đáng yêu.

Trịnh Đại Ngưu nắm lấy cánh tay Cao Sơ Ngũ: "Bảo vợ ngươi hỗ trợ đi Tây An mua gạo nếp. Chúng ta có đường, có thể tự làm cơm bát bảo đúng không?"

Hình Hồng Lang: "Ta sẽ không giúp việc này, gạo nếp không dễ mua, mua được cũng không dễ vận chuyển, vận tới rồi ngươi ăn sẽ còn hỏng bụng."

Trình Húc: "Hắn chỉ nói bảo vợ của Cao Sơ Ngũ hỗ trợ, cũng có nói cô đâu, sao cô lại nghe vợ của Cao Sơ Ngũ liền tự mình nhảy ra rồi?"

Hình Hồng Lang giật mình.

Sau khi xấu hổ giây lát, Hình Hồng Lang đột nhiên nhảy dựng lên, đạp cho Cao Sơ Ngũ một cái ngã ra đất, sau đó cắm đầu chạy trốn mất.

Cao Sơ Ngũ đứng dậy, vẻ mặt ngỡ ngàng: "Sao lại đột nhiên đá ta?"

Tạo Oanh cười to vài tiếng "ha ha ha", bưng ly rượu trên bàn lên liền đổ vào cổ họng, đổ xong mới nhớ: Không xong, đây không phải loại rượu ta uống trước đây, rượu này rất mạnh, không nên uống một hơi cạn sạch như vậy.

Hiện tại mới nghĩ đến đã chậm, không bao lâu, Tạo Oanh liền ngã gục ra đất, say rồi.

- Giải thích, Lô Châu Lão Diếu: một loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc, rượu này khoảng 52 độ, được sản xuất ở huyện Tứ Xuyên, đặt tên như vậy vì có cả truyền thuyết của nó. Cụ thể là có hai truyền thuyết như sau:

1. Long vương tặng giếng nước.

Truyền thuyết thứ nhất, ngày xưa có lão tiều phu nghèo khó nhưng rất lương thiện, ngày ngày vào sâu kiếm củi để sinh nhai.

Một hôm, như thường lệ, lão tiều phu vào rừng hái củi, bỗng thấy hai con rắn đen và con rắn trắng đang đánh nhau kịch liệt; con rắn đen thì to khỏe, con rắn trắng thì nhỏ và tỏ ra yếu đuối.

Lão tiều phu động lòng trắc ẩn nghĩ, đúng là mạnh ăn hiếp yếu, liền lấy cái rìu chặt đầu con rắn đen, con rắn trắng được cứu liền trườn đi mất hút,

Đêm hôm ấy, trong giấc ngủ, lão tiều phu thấy hào quang sáng rực cả lều, và được mời đến một cung điện nguy nga.

Một ông lão râu tóc bạc phơ tự xưng là Long Quân niềm nở ra nghinh tiếp, đón vào trong đãi tiệc, tặng cho lão tiều phu một bình rượu ngon và còn chỉ cho ông ra giếng nước dùng để nấu rượu, lão tiều phu rất sung sướng.

Lúc ông lão vùng tỉnh dậy, hình như hương rượu còn phảng phất đâu đó. Sáng ra nhớ đến giấc mộng, ông ta tìm ra được giếng nước và đem về thử nấu rượu, rượu rất ngon, từ đó gọi là Long tuyền tỉnh. Rượu của lão tiều phu nổi tiếng khắp gần xa, sau này là Lô Châu Lão Khúc Diếu tửu.

2. Anh lính nghiện rượu.

Thuyết thứ hai, có một người lính họ Thư, ở Lô Châu, cuối đời nhà Minh, có lần đã đến Lược Dương, Thiểm Tây - Tứ Xuyên vốn là nơi làm rượu.

Anh chàng vốn nghiện rượu nên tìm cách nghiên cứu rượu; sau khi giải ngũ, anh lại tìm đến Lược Dương, lấy giống men, dùng thuốc như đất bùn để ủ giống men; đồng thời lại mời thầy làm rượu giỏi về quê nhà, giúp anh làm men làm rượu và rượu Thư tụ nguyên ra đời.

Lô Châu lão diếu khúc tửu thuần hương nồng, trong và ngọt, hồi vị lâu dài, uống xong vẫn còn hương.

Theo các nhà nghiên cứu, sở dĩ Lô Châu lão diếu khúc đạt được phong cách trên là có 2 yếu tố :

Thứ nhất, khí hậu Tứ Xuyên rất ôn hòa, độ ẩm của thổ nhưỡng rất lớn, thích hợp cho sự sinh trưởng phát triển của men; cộng thêm kinh nghiệm lâu đời của việc làm men nên gọi là lão diếu.

Thứ hai, nguồn nước được gọi là Long tuyền tỉnh, vị ngọt, toan tính nhẹ, có lợi cho việc đường hóa lên men, có khả năng xúc tiến cho men rượu sinh sôi. Sau này, người ta dùng nguồn nước Đà giang vì nước Đà giang trong, ngọt, ít tạp chất cũng rất thích hợp cho việc làm rượu.

Tương tự, những loại danh tửu vừa nêu, Lô Châu lão diếu khúc tửu cũng được dân chúng Trung Hoa và nhiều nước trên thế giới ưa chuộng.

Hết giải thích.

Bình Luận (0)
Comment