Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 298 - Chương 298: Có Cần Ở Lại Không?

Chương 298: Có cần ở lại không? Chương 298: Có cần ở lại không?

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Tạo Oanh thức dậy, đầu đau như muốn nứt ra.

Tư vị say rượu quả nhiên không dễ chịu, nàng vỗ đầu, mới chợt tỉnh ra: "Ta ở đâu?"

Nàng nhìn xung quanh, phát hiện mình ở trong một căn nhà đá, trong phòng ngoại trừ một cái giường, một cái giá áo, ngoài ra không có gì khác.

Vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, mới phát hiện mình đang ở trong nội bộ binh doanh siêu to khổng lồ của "phản quân Cố Nguyên", trong này toàn là phòng nhỏ theo kiểu ô vuông, cửa phòng chỉnh tề, dọc theo hai bên hành lang kéo dài ra ngoài.

Nàng tiện tay đẩy ra một cánh cửa, liền phát hiện bộ hạ của mình đang ngủ say bên trong, miệng chảy nước dãi, tay ôm bụng, trong bộ dạng có vẻ rất hạnh phúc thỏa mãn.

Bộ dạng này, chỉ có mấy con heo khi ăn no mới có.

Nàng xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, chậm rãi đi ra binh doanh. Trên bãi đất trống bên ngoài,"Phản quân Cố Nguyên" đang luyện quyền buổi sáng.

Người tự xưng là "Cố Nguyên lão quỷ đầu", lại được người khác gọi là "Hòa giáo viên" đang đứng ở đằng trước đội ngũ, làm mẫu cho hơn 500 người, cùng nhau đánh quyền.

Quyền pháp đó hung ác dị thường, chiêu chiêu đều là móc khóa, cầm nã, bẻ cổ...

Tạo Oanh chỉ nhìn hai lần liền mồ hôi lạnh chảy ròng, nghĩ thầm: Nếu ta đối địch với những người này, bọn họ thình lình sử ra sát chiêu, khả năng ta một chiêu đã xong rồi.

Thấy nàng đã thức dậy, Hòa giáo viên liền vẫy tay với nàng, cười nói: "Tạo đại đương gia, chúng tôi đang tập thể dục buổi sáng, không rảnh trò chuyện với cô, cô dẫn người của mình, đến nhà bếp ăn sáng đi."

Tạo Oanh nghĩ thầm: tối hôm qua ăn ngon như vậy, bữa sáng hôm nay chắc chỉ cháo loãng hoặc là canh bột mì cho qua bữa thôi nhỉ?

Nàng nhịn không được chạy đến nhà bếp, vừa nhìn, trong bếp đang chuẩn bị toàn là bánh bao thịt, là cái loại bánh bao nhét đầy nhân thịt, mùi thịt thơm ngào ngạt hỗn hợp với mùi bột mì, thậm chí nàng đã tưởng tượng ra bộ dáng hài lòng thoả mãn của đám thủ hạ khi ăn bánh bao.

"Ở đây rốt cuộc là gia đình gì chứ?"

Không được, nàng phải đi ra ngoài xem, nơi này rốt cuộc là tình huống gì.

Nàng đánh thức các bộ hạ, bảo họ nhanh đi ăn bánh bao, còn bản thân nàng thì cầm trên tay hai cái bánh bao, vừa ăn vừa lửng thững đi ra binh doanh.

Đi ra binh doanh là một tiểu sơn cốc, trước mặt có một con đường màu xám rất cứng bằng phẳng, khiến nàng giật mình, nhưng nàng là mã tặc, không quá thích loại đường vừa cứng vừa chắc thế này, đường này sẽ làm tổn thương móng ngựa.

Cũng may bên cạnh con đường cứng còn để lại một con đường cát vàng, xem ra người làm đường cũng đã suy nghĩ qua vấn đề này.

Dọc theo con đường đi về phía trước, rất nhanh nàng liền thấy một đại gia bảo khổng lồ, tường bảo cao ba trượng tỏ rõ thực lực hùng hậu của chủ nhân, bên cạnh đại gia bảo này là ruộng đất màu mỡ, kiến trúc đủ mọi màu sắc, xe lửa kêu u u...

Trong thời gian ngắn thấy được quá nhiều đồ vật không thể tiếp nhận, khiến đầu của Tạo Oanh như mất đi chức năng.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên đi tới trước mặt nàng, mỉm cười nhìn nàng: "Xin chào Tạo đại đương gia, tại hạ Tam Thập Nhị, là quản sự của thôn Cao Gia này, hoang thôn dã lĩnh như chúng tôi, có thể được quý khách như Tạo đại đương gia ghé chơi, thực sự là [bồng tất sinh huy]."

Tạo Oanh nghĩ thầm: quản sự, đó chính là người lớn nhất ngoại trừ lão gia rồi, người này không thể khinh thường. Chỉ là, khi người này nói ra bốn chữ cuối cùng, vẻ mặt khoa trương của hắn trông rất là gợi đòn.

Nàng ôm quyền: "Tam quản sự! Tôi mới đến, không biết quy củ nơi đây, đi lung tung, xin chớ trách."

Tam Thập Nhị cười nói: "Tạo đại đương gia cảm thấy thôn Cao Gia này thế nào?"

Tạo Oanh: "Giàu có! Mới lạ! Trong thời buổi loạn thế, thật sự là bảo địa hiếm có."

Tam Thập Nhị cười thầm, thử dò xét đã xong. Sáng nay Thiên Tôn đưa cho hắn một tờ giấy, hạ pháp chỉ, bảo hắn nhất định phải giữ Tạo Oanh để lại huấn luyện kỵ binh, Tam Thập Nhị dò xét xong, cảm giác có hi vọng.

"Hạn hán 4 năm." Tam Thập Nhị thở dài một hơi: "Dân chúng lầm than, bên ngoài tặc khấu khắp nơi, vùng Thiểm Tây này... ôi... quả thật là [cừu tệ kim tẫn]."

Đầu Tạo Oanh đầy dấu chấm hỏi: "Vừa rồi ngài nói gì?"

Tam Thập Nhị: "À, nói chung ý chính là rất khó khăn."

Tạo Oanh gật đầu: "Đúng vậy, rất khó khăn."

Tam Thập Nhị: "Nghề nghiệp mã tặc rất có tiền đồ này, cũng khó khăn sao?"

Tạo Oanh cười khổ lắc đầu: "Khó khăn, càng ngày càng khó. Trước đây mùa màng tốt, cướp đội vận lương, đội xe sinh nhật của quan phủ, có thể nói là dễ dàng, thế nhưng ba năm hạn hán, đội xe sinh nhật đã không còn, đội vận lương cũng càng khó cướp hơn, triều đình phái đốc lương tới... quả thật không phải là người."

Trong đầu Tam Thập Nhị hiện lên khuôn mặt thon gầy của Thiểm Tây đốc lương đạo Hồng Thừa Trù, nghĩ thầm: người gầy kia rất lợi hại sao? Không thấy nha. Có điều bỏ đi, đây không phải trọng điểm.

"Nếu càng ngày càng khó cướp được đồ." Tam Thập Nhị mỉm cười nói: "Tạo đại đương gia có từng nghĩ qua, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, dừng chân, sống một cuộc sống an ổn hay không?"

Tạo Oanh thoáng cái đã hiểu, thảo nào người này nói nhảm nửa ngày với mình, thì ra là muốn kéo ta nhập bọn.

Giữa các thế lực lục lâm thôn tính, hấp thu nhau, cũng không tính là chuyện kỳ quái gì.

Trước đây Tạo Oanh cũng từng được người lôi kéo, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng đáp ứng, bởi vì thế lực lôi kéo nàng thì nàng không nhìn trúng.

Thế nhưng lần này...

Nàng lại không trực tiếp cự tuyệt, nghĩ đến sức chiến đấu cường đại của "phản quân Cố Nguyên" thấy được tại thôn Độc Trủng, còn nghĩ đến đại binh doanh xa hoa mà họ đang ở, Tây An Bát Đại Oản đã ăn.

Nàng đã có một chút tâm động.

Nếu dựa vào thế lực như vậy, mình cùng 120 bộ dạ dưới trướng của mình, sau này cũng có thể có được một cuộc sống tốt rồi.

Tạo Oanh nhịn không được hỏi: "Phản quân Cố Nguyên và Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, đều là ông dùng cách này lôi kéo đó sao?"

Tam Thập Nhị nở nụ cười: "Tạo đại đương gia đừng hiểu lầm, tại hạ cho tới bây giờ đều chưa dùng cách gì hết. Hình Hồng Lang là bởi vì thường hay buôn bán với thôn chúng tôi, thường xuyên qua lại nên mới ở lại chỗ này, cô ấy muốn đi đâu thì đi, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng hiện tại cô ấy đã xem nơi đây như nhà của mình rồi, đã không muốn rời khỏi."

Tạo Oanh nghĩ thầm: Ồ?

Tam Thập Nhị nói tiếp: "Về phần phản quân Cố Nguyên!"

Hắn nở nụ cười cực kỳ quỷ dị, lộ ra hàm răng hơi ám vàng: "Phản quân Cố Nguyên chân chính đang ở trong nhà lao của thôn chúng tôi cải tạo lao động. Nhánh bộ đội mà cô thấy, đó là thôn binh dân đoàn của thôn Cao Gia."

"Cái gì?" Tạo Oanh ngạc nhiên: "Ông nói những người kia là dân đoàn?"

Tam Thập Nhị mỉm cười rồi bò lên trên chỗ cao: "Tới đây, Tạo đại đương gia, đến xem phản quân Cố Nguyên chân chính đi."

Tạo Oanh theo hắn bò lên trên chỗ cao, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, phía trước có một kiến trúc màu xám, vừa nhìn thì biết chính là nhà lao, bởi vì trong kiến trúc này có rất nhiều cửa dạng lưới kỳ quái, mà có một nhóm hán tử khoẻ mạnh vừa mới thức dậy, từ trong phòng giam đưa mặt ra ngoài... Những hán tử này vừa nhìn biết ngay không phải người thường, đều là người lão luyện, hoặc nói là hung hãn.

Bình Luận (0)
Comment