Tam Thập Nhị cười nói: "Đó chính là phản quân Cố Nguyên, mấy ngày trước, họ được Bắc Thủy Lang dẫn đầu, tiến công huyện Trừng Thành, bị dân đoàn của chúng tôi đánh bại và bắt lại, sau đó vẫn luôn nhốt ở đây."
Tạo Oanh há to miệng, thật lâu không khép lại được: "Bắt sống được nhiều biên quân như vậy?"
"Đi thôi, chúng ta đến gần một chút xem." Tam Thập Nhị dẫn nàng đi về hướng ngục giam thôn Cao Gia.
Bên ngoài ngục giam có không ít "ngục tốt" đang tuần tra.
Những ngục tốt này có người là từ trong dân đoàn điều qua, có người thì mới chiêu mộ, có người là trong nhóm phạm nhân cải tạo trước đây, sau khi mãn hình ra tù được mời trở lại làm ngục tốt. Những người này rất hiểu tâm lý của tội phạm cải tạo, khi quản lý cũng thuận buồm xuôi gió.
Cai ngục Chủng Cao Lương, vừa thấy Tam Thập Nhị đến liền vội vàng tiến lên nghênh đón: "Tam quản sự, sao ngài lại có thời gian rảnh đến thăm ngục giam thế này?"
Tam Thập Nhị cũng không nói nhiều, chỉ chỉ bầu trời.
Chủng Cao Lương ngẩng đầu lên, thấy "đám mây Thiên Tôn", lập tức hiểu ngay. Thiên Tôn đang quan tâm chuyện ở đây, đây chính là một cơ hội tốt để báo cáo công tác với Thiên Tôn, bèn vội vàng nói: "Nếu Thiên Tôn đang nhìn, vậy mời hai vị vào."
Hắn vừa đi trước dẫn đường, vừa nói: "Phản quân Cố Nguyên bị nhốt trong ngục giam đã vài ngày rồi, nhưng trong mấy ngày này ta cũng không vội vã để cho họ ra ngoài làm việc... Những người này sức chiến đấu quá mạnh, tùy ý thả ra sợ có khả năng nguy hại đến các thôn dân, cho nên mấy ngày này đang đang tiêu trừ chiến ý của họ."
Tam Thập Nhị gật đầu: "[Lý nên như vậy]."
Tạo Oanh lại thầm nghĩ: Tiêu trừ chiến ý? Cách tiêu trừ thế nào? Đây chính là biên quân, loại quái vật rất nguy hiểm, mã bang của ta mà đụng phải biên quân cũng phải trốn cho xa, ở đây ngươi phải làm thế nào mới có thể khiến cho họ ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Chủng Cao Lương đang bàn giao việc với Thiên Tôn, không cần Tạo Oanh hỏi liền trình bày tường tận: "Đầu tiên chính là để cho họ ăn no, ngủ ngon, có được cảm giác an toàn, không cần lo lắng bị chúng ta giết chết, như vậy họ sẽ không nghĩ đến kiếm chuyện chạy trốn nữa."
"Sáng sớm mỗi ngày ta đều phát cho họ lương thực, để chính họ tự nấu, xem đi, hiện tại vừa lúc đến thời gian phát bữa sáng rồi."
Chủng Cao Lương đưa tay chỉ vào một góc ngục giam, thấy một ngục tốt đang đẩy xe đi tới, trong xe chứa đầy bột mì. Ngục tốt mở ra một cánh cửa nhỏ, đẩy xe vào trong lao, khi đi ra đóng kỹ cửa lại, sau đó gọi vào bên trong: "Tới nhận bột mì, tự mình nấu cơm."
Hãn tướng "Lão Nam Phong" có thân phận địa vị cao nhất ở trong lao, hắn vung tay lên, liền có mấy binh sĩ biên quân đi tới nhận lấy xe đẩy, tiếp theo họ bắt đầu nấu cơm trên nhà bếp mà Chủng Cao Lương an bài cho họ.
Có thể được ăn no, đối với nhóm người này thật ra đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Vốn tưởng rằng sau khi bị bắt sống sẽ nhận được đãi ngộ không phải người, nhưng không ngờ mỗi ngày đều có thể ăn no, cũng là điều hết sức bất ngờ.
Một số người đang nấu cơm, một số người khác thì lấy ra [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] để xem, đây là Chủng Cao Lương đặc biệt phái người đưa vào ngục giam cho các biên quân xem.
Các biên quân lần trước giao thủ với dân đoàn thôn Cao Gia bị "bàn tay vàng khổng lồ" làm sợ mất mật, còn tưởng rằng đó là bàn tay của yêu ma, nhưng hiện tại đã xem qua [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], họ đã biết mình đá trúng tấm sắt gì rồi.
Tam Thập Nhị thấy cảnh này, không khỏi gật đầu: "Chủng Cao Lương, tiểu tử ngươi cũng hiểu cái này, lợi hại đó."
Chủng Cao Lương cười: "Đây cũng là những gì bản thân ta tự trải qua, lúc trước chúng tôi bị Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu đầu độc, chạy tới đánh thôn Cao Gia, khi thấy được Thiên Tôn hiển linh cũng sợ đến mức đái ra quần, sau đó hoàn toàn dựa vào các thôn dân nói cho chúng tôi biết câu chuyện của Thiên Tôn, chúng tôi mới biến thành người của thôn Cao Gia chân chính, nên cũng phải để cho những phản quân này biết được chuyện của Thiên Tôn."
Tạo Oanh ở bên cạnh nghe vậy ngẩn ra: "Thiên Tôn tới cùng là?"
Tam Thập Nhị lấy ra một quyển [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] từ trong tay áo, nhét vào tay nàng: "Tạo đại đương gia mời xem."
Tạo Oanh tiện tay lật ra xem, mặt ngỡ ngàng: câu chuyện quái quỷ gì thế này? Bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống? Quá bịp! Truyện tranh của Bạch Liên giáo tuyên truyền sao? Tuy nhiên, nơi này rõ ràng chưa cảm giác được cái loại cuồng nhiệt nghèo đói của Bạch Liên giáo, chỉ có thể cảm giác được cảm giác vui vẻ do giàu có mang đến.
Hình như không phải là tà giáo.
Nàng đang nghĩ tới đây, lại thấy một ngục tốt đứng trên bức tường vây, lớn tiếng đọc cái gì với đám phạm nhân phía dưới. Nghiêng tai lắng nghe, thì ra ngục tốt kia đang giảng đạo lý.
Giảng một số đạo lý đối đãi, cái gì thiện ác, cái gì lão bách tính sống không dễ dàng, họ cũng xem như con cái của lão bách tính, sau đó lại khinh bỉ hành vi cướp đoạt lão bách tính trước đây của họ...
Không ít phạm nhân nghe vậy vẻ mặt tỏ ra xấu hổ, cúi đầu.
Ngục tốt kia giảng đến cuối cùng, lại chuyển sang nói, các ngươi cần lao động trả lại tội nghiệt trước đây, phải nghiêm túc cố gắng cải tạo, phụ lão hương thân của các ngươi còn đang chờ các ngươi trở về, chỉ có rửa hết tội nghiệt, mới có thể được làm người một lần nữa...
Tạo Oanh nghe xong đã hiểu: cuối cùng là bánh vẽ.
Chủng Cao Lương nói: "Thật ra phương diện giáo dục tư tưởng đã đạt được thành quả nhất định, ta cảm thấy những phạm nhân này đã có thể bắt đầu thử cho họ lao động rồi.
Tam Thập Nhị gật đầu: "Vậy mạnh dạn một chút, thả ra xem sao, dù sao thì ngày hôm nay Thiên Tôn vừa lúc cũng đang xem, cũng không sợ họ làm gì liều lĩnh, cái này gọi là [không cần phải ngại]."
Chủng Cao Lương gật đầu: "Được, bắt đầu từ ngày hôm nay đi."
Hắn lớn tiếng nói vào trong ngục giam: "Các phạm nhân, các ngươi nghe cho kĩ, ta là cai ngục Chủng Cao Lương, từ hôm nay trở đi, sẽ thả cho các ngươi ra ngoài lao động, làm đường, các ngươi sớm ngày lao động thì càng có thể sớm ngày rửa sạch tội nghiệt, được làm người, nhưng nếu trong quá trình lao động các ngươi lại gây ra chuyện, sẽ kéo dài thời hạn hình phạt, có khi cả đời đều không thể ra khỏi ngục giam này. Bản thân các ngươi nghĩ rõ ràng đi."
Các phạm nhân: "Oa!"
Không ít người mừng rỡ.
Nhưng hãn tướng Lão Nam Phong lại ánh mắt loé lên tinh quang.
Chủng Cao Lương nói: "Được rồi, hiện tại sắp mở cửa lao, công cụ đặt bên ngoài, một người cầm một cái, sau đó dựa theo chỉ thị chạy tới nơi làm đường."
Cửa lao mở ra...
Đám ngục tốt vì ngày hôm nay đã chuẩn bị sẵn rất nhiều công cụ.
Đám phạm nhân mỗi người cầm một cái, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Khi đến phiên Lão Nam Phong, hắn lại cười khẩy một tiếng, chọn một cái xẻng cán chắc chắn nhất, cầm trong tay, dường như đang cầm một cây búa cán dài, ánh mắt bất định, đi theo các phạm nhân khác chui ra khỏi ngục giam.
Trong nháy mắt đi ra cửa lao, không ít phạm nhân hưng phấn mà quơ cánh tay: "Bị nhốt mấy ngày rồi, rốt cuộc được ra ngoài."
"Cho dù là làm đường, cũng tốt hơn so với bị nhốt mà."
"Đi đi đi, làm đường, rửa tội nào."
Một số người ngoan ngoãn đi ra.
Nhưng Lão Nam Phong lại khẽ huýt sáo một tiếng, vài tên phạm nhân lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, gom thành một tiểu đội tám người.
Lão Nam Phong thấp giọng nói: "Chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, nghe hiệu lệnh của ta."
Bảy người khác thấp giọng đáp: "Được."