Bát Địa Thỏ nhìn từng khuôn mặt quen thuộc trước mắt, khẽ nhếch môi cười: "Hắc... hắc... bản thỏ... lại trở về."
Lúc này Lý Đạo Huyền đang nằm sấp bên hộp ăn gà xào cay Nhạc Sơn, nhìn thấy Bát Địa Thỏ đã tỉnh, trong lòng cũng rất vui, thế nhưng thấy người này vừa mới tỉnh đã bắt đầu huênh hoang rồi, thật sự nhịn không được muốn thổ tào hắn một câu: "Nhất Diệp, nói cho mọi người, như hắn gọi là [hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên]." Nghĩa là, người tốt thì không sống lâu, tai họa thì lưu ngàn năm.
Lúc này tâm tình của Cao Nhất Diệp cũng rất tốt, nghe Thiên Tôn cố ý học theo Tam Thập Nhị nhấn mạnh thêm câu ngạn ngữ phía sau, cũng nở nụ cười nói với mọi người: "Thiên Tôn hạ pháp chỉ, hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên."
Mọi người đều cười: "Xem ra Bát Địa Thỏ là một tai họa a."
"Việc này còn cần 'xem ra' sao? Đó là chuyện đã biết từ lâu."
"Ha ha ha, đúng vậy! Người này vẫn luôn là tai hoạ lớn của thôn Cao Gia."
"Hiện tại ta ở thôn Cao Gia rồi à?" Bát Địa Thỏ: "A? Bạch tiên sinh đâu? Hắn không có việc gì chứ?"
Mọi người đều cười: "Bạch tiên sinh không có việc gì."
Lý Đạo Huyền: "Bát Địa Thỏ anh dũng tác chiến, lập công lớn, thưởng hắn 100 lượng bạc, thế nhưng bởi vì lần trước làm đổ xe lương còn chưa phạt hết, cho nên bạc sung công, đưa về thôn khố."
Cao Nhất Diệp lớn tiếng tuyên bố pháp chỉ xong, nhịn không được cười ha ha ra tiếng.
Bát Địa Thỏ nghe thế cũng không lưu ý, con người hắn không quá coi trọng tiền tài, một lòng chỉ muốn hành hiệp trượng nghĩa mà thôi. Phạt lương thì phạt, dù sao thì có thể ăn no mặc ấm, phương diện vật tư sinh hoạt căn bản là vô dục vô cầu.
Hắn đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, bốn vị huynh đệ canh gác đâu?"
Vừa hỏi lời này, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
Bát Địa Thỏ hiểu ngay, siết chặt nắm tay: "Rốt cuộc là ai?"
Cao Sơ Ngũ nói: "Là người của Vương Tả Quải."
Giờ thì Bát Địa Thỏ đã hiểu: "Vương Tả Quải, hắn muốn trả thù chúng ta chuyện cướp ngựa lần trước, nhưng hắn không biết chúng ta là ai, cho nên liền theo dõi Bạch tiên sinh của Bạch gia bảo."
"Không sai, tình huống chính là như thế." Trình Húc ở bên cạnh tiếp lời: "Thiên Tôn tức giận, đã hạ lệnh động viên tiền chiến, đợi chúng ta hoàn tất binh bị sẽ công vào núi Hoàng Long, tiêu diệt bọn Vương Tả Quải."
Bát Địa Thỏ: "Ta cũng muốn đi."
"Ngươi đương nhiên phải đi, chuyện này khẳng định không thể thiếu ngươi." Cao Sơ Ngũ nói: "Thế nhưng hiện tại bộ dạng của ngươi thì không thể làm được, mau khoẻ lại đi."
Bát Địa Thỏ: "Thuốc, mau cho ta uống thuốc, ăn nhiều một chút, gấp đôi lượng thuốc đi, bản thỏ muốn lập tức khoẻ lại."
Mọi người cùng tức giận mắng: "Gấp đôi lượng thuốc sẽ chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn, sẽ không khoẻ nhanh hơn."
Lý Đạo Huyền biết tên này không chịu được tịch mịch, khẳng định sẽ không ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, chạy loạn khắp nơi không khéo sẽ khiến miệng vết thương bị rách, y lắc đầu, hạ lệnh: "Làm cho hắn một cái xe đẩy giống như của Gia Cát Lượng đi, do Trịnh Cẩu Tử đẩy hắn đi chơi."
Chuyện này đối với thôn Cao Gia hiện tại thì không có chút độ khó nào, ngày hôm sau xe đẩy đã chuẩn bị xong. Bát Địa Thỏ được dìu lên xe đẩy, Trịnh Cẩu Tử đẩy hắn rốt cuộc ra khỏi phòng bệnh.
Được hít thở bầu không khí trong lành, tinh thần của Bát Địa Thỏ cũng tốt lên.
Hắn liếc mắt liền thấy bên ngoài binh doanh có một đám người đang ném lựu đạn, đây là một loại lựu đạn dùng để luyện tập, bên trong không chứa thuốc nổ, mà nhét đất cát bên trong vỏ sắt, ngoại hình và trọng lượng y chang như lựu đạn thật.
Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu đứng phía trước nhất đám người này, hai người vung mạnh tay, lựu đạn bay vù ra xa hai mươi mấy trượng, các tân binh phía sau nhìn thấy mà đực mặt ra.
Cao Sơ Ngũ nhếch môi cười to: "Được rồi, tới các ngươi! Thiên Tôn nói, người không ném qua mười lăm trượng sẽ không thu nhận, các ngươi có thể trở thành 'lính bộ binh cơ giới', phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi."
Người phía sau nghe vậy, nhất thời kêu gào, cả đám xoa xoa tay.
Thì ra, Lý Đạo Huyền đã hạ pháp chỉ, thành lập binh doanh bộ binh cơ giới mới nhất, doanh này chỉ dùng mãnh hán thân hình cao lớn khoác được trọng giáp, vai rắn chắc cánh tay hữu lực có thể ném lựu đạn được xa, yêu cầu đối với tố chất thân thể có thể nói cực cao.
Cứ như vậy, có thể trở thành "lính bộ binh cơ giới" hay không, xem như ngang với "có phải mãnh hán hay không" rồi.
Điều này đối với các nam nhân mà nói, không hề nghi ngờ là một vinh quang cực kỳ quan trọng.
Binh sĩ tại ngũ, các thanh niên trai tráng trong thôn còn chưa tòng quân, thanh niên trai tráng từ bên đại dân đoàn huyện thành điều qua đây, hiện tại đều xem "trở thành lính bộ binh cơ giới" là một thủ đoạn để chứng minh bản thân.
Một tráng hán tử lập tức ra khỏi hàng: "Sơ Ngũ ca, để cho ta thử trước đi."
"Được!" Cao Sơ Ngũ đưa cho hắn một quả lựu đạn dùng để huấn luyện.
Tráng hán kia hú lên vài tiếng, vung mạnh cánh tay, lựu đạn bị hắn ném văng ra xa, bay thẳng tới cọc tiêu cách hơn 20 trượng.
Mọi người không khỏi đồng thanh hoan hô: "Lợi hại!"
Cao Sơ Ngũ nhếch miệng cười: "Quá quan, kế tiếp."
Tiếp theo, một nam tử vóc người không tốt lắm, hắn thoạt nhìn khá thon gầy, không giống như loại hình rất có lực, khi cầm lấy lựu đạn trong lòng hơi run, nhưng hắn vẫn dốc hết sức, vung tay ném lựu đạn bay đi.
Cao Sơ Ngũ: "14 trượng, loại!"
Nam nhân quỳ phịch xuống đất, orz.
Bát Địa Thỏ nhìn cảnh này, nhất thời nóng lòng muốn thử: "A, để bản thỏ cũng thử đi, bản thỏ gia thực lực siêu quần, tiện tay ném một cái, ít cũng 50 trượng."
Trịnh Cẩu Tử toát mồ hôi, vội vàng đè hắn lại: "Đừng xằng bậy, bộ dạng hiện tại của ngươi, chỉ cần dùng sức thôi, vết thương khắp người sẽ vỡ toang, máu chảy chết ngươi luôn."
Nhưng Bát Địa Thỏ chính là "tai hoạ" mà Thiên Tôn khâm điểm, đâu dễ dàng áp chế như vậy, hắn nghiêng người tránh khỏi tay Trịnh Cẩu Tử, lại ngã trên mặt đất, gian nan bò về phía trước: "Để bản thỏ tới... bản thỏ muốn ném lựu..."
Lý Đạo Huyền thấy cảnh này, thực sự dở khóc dở cười, tên này.
Trịnh Cẩu Tử bị làm cho tức giận, bèn kéo Bát Địa Thỏ lên, cầm sợi dây trói hắn vào xe đẩy, lúc này mới vỗ tay: ta xem ngươi còn cọ quậy thế nào.
Bát Địa Thỏ: "Bản thỏ có thể được."
Trịnh Cẩu Tử: "Ngươi nói nhảm nữa, ta nhét miếng vải vào miệng ngươi."
Bát Địa Thỏ câm nín.
Giờ thì an tĩnh rồi.
Trịnh Cẩu Tử đẩy xe của Bát Địa Thỏ đi qua khu vực tuyển chọn ném lựu binh, đi tới bên kia binh doanh, lại thấy một nhóm hỏa súng binh đang cầm Toại phát hỏa súng liều mạng luyện tập.
Động tác luyện tập của họ rất khô khan, chính là "nạp đạn","nổ súng","nạp đạn","nổ súng", lặp lại vô hạn động tác này.
Cũng không biết họ đã luyện tập mấy ngày rồi, toàn bộ động tác đều đã rất thuần thục, trên cơ bản có thể làm tới tốc độ bắn một phát súng trong 30 lần chớp mắt.
Bên cạnh nhóm người này còn có một nhân vật rất dễ chú ý, một bộ bạch y thướt tha, chính là Bạch Diên, trong tay hắn cũng cầm một cây hỏa súng, đang luyện tập bộ động tác nạp đạn, bắn súng.
Bát Địa Thỏ vừa nhìn thấy Bạch Diên, liền mừng rỡ: "Bạch tiên sinh! Ngài bình an là tốt rồi."