Hảo hán lục lâm uể oải nói: "Chúng tôi là bộ hạ của Đại Hồng Lang, là Đại Hồng Lang dẫn chúng tôi tới giết ngươi, người chạy thoát chính là Đại Hồng Lang."
Bạch Diên nhíu mày: "Đại Hồng Lang? Người đó tên là Đại Hồng Lang sao? Sao ta không nhớ ra mình có kết thù với hắn?"
Hảo hán lục lâm: "Đại Hồng Lang... Là đội trưởng đội bốn, dưới trướng của đại nhân Vương Tả Quải."
Bạch Diên: "Vương Tả Quải? Đây là ai?"
Lần này ngay cả Cao Nhất Diệp và Vương tiên sinh đều nghĩ tới, thấp giọng nói: "Bạch tiên sinh, Vương Tả Quải là hãn phí đóng quân trong núi Hoàng Long, đã từng đánh Bạch gia bảo."
Bạch Diên vỗ ót: "Thì ra là thế, là tên kia, ta nhớ rất rõ."
Mọi người nghẹn họng.
Bạch Diên: "Thảo nào! Người này đánh không được Bạch gia bảo ta, liền muốn dùng thủ đoạn hạ lưu của giang hồ ám sát ta."
Hảo hán lục lâm: "Các ngươi... cướp đi của bọn ta 500 quân mã, Vương Tả Quải đại ca rất tức giận, cho nên muốn báo thù."
Bạch Diên nhíu mày.
Lý Đạo Huyền cũng nhíu mày: thì ra Vương Tả Quải đoán được quân mã là nhóm người của mình cướp đi, chỉ là hắn không rõ khung nội bộ của nhóm người mình, không biết ai là lão đại, đã nhầm lẫn cho rằng Bạch Diên là lão đại.
Cho nên mới có hành động ám sát lần này.
"Được rồi, đã rất rõ ràng." Lý Đạo Huyền: "Cho người này một cái thống khoái đi."
Bạch Diên đánh mắt với Trịnh Cẩu Tử, Trịnh Cẩu Tử giơ đao chém xuống, phốc một tiếng, chặt xuống cái đầu của tên hảo hán lục lâm.
Chính chủ đã biết!
Báo thù biết tìm ai báo rồi.
Lý Đạo Huyền cau mặt nói: "Từ giờ trở đi, thôn Cao Gia chính thức tuyên chiến với Vương Tả Quải, lộ lưu khấu này, phải tiêu diệt cho ta. Bạch Diên, ngươi dùng tiền thu mua một số thợ săn, tìm hiểu tin tức của Vương Tả Quải, tìm kiếm vị trí chuẩn xác của hắn ở trong núi Hoàng Long."
Bạch Diên vái một cái: "Thiên Tôn, Hoàng Long núi cao rừng rậm, thế núi phức tạp, từ xưa đến nay, lưu khấu thích chiếm giữ trong đó, cho dù quan phủ phái ra đại quân, thường cũng khó truy tìm và tiêu diệt, lấy lực lượng của chúng ta... thật sự có thể tiêu diệt chúng được sao?"
Lý Đạo Huyền: "Quan phủ tiễu phỉ bất lực, thường là bởi vì hậu cần không đủ, hoặc là hành động chịu quan viên khác chế ước, chúng ta không có vấn đề này, hậu cần muốn bao nhiêu có bao nhiêu, vấn đề quan viên chế ước càng không tồn tại. Chỉ cần chúng ta muốn làm, là có thể làm được."
Bạch Diên phấn chấn: "Tuân lệnh!"
Lý Đạo Huyền lại nói: "Nhất Diệp, ngày mai ngươi trở về thôn Cao Gia, nhắn nhủ mệnh lệnh của ta cho Giếng Thợ, kế tiếp thôn Cao Gia tiến vào giai đoạn chiến tranh, toàn bộ công tượng tạm ngừng chế tạo công cụ dân dụng, chuyển hết sang chế tạo binh khí chiến tranh, toàn bộ thợ rèn đều làm hỏa súng và lựu đạn, toàn bộ thợ mộc đều làm tên nỏ..."
Cao Nhất Diệp: "A? Vậy không có ai chế tạo dụng cụ như dao với liềm, sinh hoạt của mọi người sẽ có bất tiện gì không?"
Lý Đạo Huyền: "Việc chế tạo đồ dân dụng sẽ giao cho công tượng của huyện thành và trấn Phùng Nguyên làm, Lương Thế Hiền thích nhất làm chuyện có quan hệ với dân sinh, để hắn làm đủ đi, sau đó dùng xe Bus công cộng vận chuyển đồ dân dụng từ huyện thành về thôn Cao Gia tiêu thụ."
Cao Nhất Diệp đã hiểu: "Tuân lệnh!"
Nàng nghe ra, Thiên Tôn đã động chân hỏa rồi.
Thiên Tôn trước đây cũng không vội vã tạo những thứ này, luôn đặt dân sinh ở vị trí đầu tiên, hiện tại lại muốn tạm dừng dân sinh, toàn lực chế tạo binh khí, đây là tức giận thế nào chứ.
Lý Đạo Huyền: "Bạch Diên, nếu tặc tử đã nhận định ngươi, kế tiếp ngươi phải chú ý an toàn của bản thân hơn, mang thêm gia đinh hộ viện bên cạnh, dân đoàn bên này cũng điều thêm người tới bảo vệ ngươi. Ngươi ở huyện thành nhất định phải chú ý an toàn."
Bạch Diên ôm quyền: "Ngật nhất tiệm, trường nhất trí, tại hạ sẽ cẩn thận."
Sáng sớm hôm sau, Cao Nhất Diệp và nhóm Trịnh Cẩu Tử dùng cáng cứu thương đưa Bát Địa Thỏ về thôn Cao Gia với tốc độ nhanh nhất.
Tiếp theo, Giếng Thợ trong thôn Cao Gia liền sôi sùng sục.
Công tượng phải khai hỏa toàn bộ sức lực!
Các thợ rèn toàn bộ ngưng tạo công cụ như dao, liềm, cuốc, bắt đầu liều mạng chế tạo vỏ và bi sắt của hỏa súng lựu đạn.
Các thợ mộc cũng bắt đầu liều mạng chế tạo cung nỏ tên, đám học đồ trong Cục Hỏa Khí bắt đầu chế lựu đạn bằng thủ công.
Phường tạo giấy đưa số lượng lớn giấy đến Cục Hỏa Khí, dùng để làm bao hoả dược định mức cho hỏa súng.
Thợ đèn cũng tất bật, chế tạo cây đuốc cháy trong thời gian dài để khi hành quân đêm có khả năng dùng đến.
Giếng Thợ của thôn Cao Gia cũng không chỉ có một đám công tượng ít ỏi như giai đoạn đầu, bởi Lý Đạo Huyền thời gian dài thi hành chính sách "trọng công tượng", khiến cho rất nhiều người gia nhập Giếng Thợ, học được nhiều nghề mới.
Nhất là thợ rèn và Cục Hỏa Khí, thiếu nhân lực rất nhiều, cho nên vẫn đang liều mạng tuyển dụng, hiện tại rất nhiều học đồ đã chuyển thành thợ, một khi họ toàn lực thúc đẩy, Toại phát thương soạt một cái là một cây, soạt một cái là một cây...
Thời gian bắt đầu trôi đi như thế...
Năm Sùng Trinh thứ hai, bắt đầu dưới sự tăng cường binh bị điên cuồng của thôn Cao Gia, không ngừng chạy như điên về phía trước.
"Bát Địa Thỏ, Bát Địa Thỏ, tỉnh tỉnh."
Bát Địa Thỏ gian nan mở mắt...
Hắn phát hiện mình đang ở trong một ngọn núi mây mù lượn lờ, sơn cốc đẹp như tranh, dòng nước chảy như thác treo ở đằng xa.
Một lão giả tiên phong đạo cốt đang đứng dưới gốc cây cổ thụ, vẫy tay với hắn: "Ngươi có đạo linh quang phun ra từ Thiên Linh Cái ngươi có biết không, tuổi còn trẻ đã có một thân gân cốt khổ luyện, chính là kỳ tài luyện võ trăm năm mới gặp. Nếu có một ngày đả thông nhâm đốc nhị mạch cho ngươi, còn không phải rồng bay lên trời? Chính gọi là ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, nhiệm vụ trừng ác trừ gian, giữ gìn hòa bình thiên hạ giao cho ngươi, có được không?"
Bát Địa Thỏ mừng rỡ: "Cứ giao cho ta đi."
"Ngươi đã sẵn lòng tiếp nhận trọng trách này." Lão giả tiên phong đạo cốt mỉm cười nói: "Lão phu có một bộ kiếm pháp sở trường, tên gọi 'Thiên Thỏ Đoạn Bá Kiếm', hôm nay ngay tại đây truyền thụ cho ngươi."
Bát Địa Thỏ cứng đờ người: "Ông gạt ta đúng không? Cái tên Thiên Thỏ Đoạn Bá Kiếm này căn bản không tồn tại, đó là kiếm pháp ta bịa ra."
Lão giả cười ha ha, thác nước tiêu tan, cây cối vặn vẹo, tiên sơn mây mù lượn lờ, trong nháy mắt biến mất, cả thế giới đột nhiên cùng nhau tan vỡ.
Bát Địa Thỏ một lần nữa mở mắt ra!
Hắn phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Trịnh Cẩu Tử đang ngồi ngủ gà ngủ gật.
"Ta... muốn uống nước..."
Bát Địa Thỏ gian nan nói ra một câu.
Trịnh Cẩu Tử chợt tỉnh lại, lập tức mừng rỡ khóc lóc chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la lên: "Bát Địa Thỏ tỉnh rồi, Bát Địa Thỏ tỉnh rồi, Bát Địa Thỏ sống lại rồi."
Tiếp theo một đám người từ bên ngoài ùa vào, có thánh nữ đại nhân, Tam Thập Nhị, Trình Húc, Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu...
Tất cả mọi người vây quanh trước giường, có người lấy tay xoa đầu hắn, có người lật mí mắt của hắn, có người kiểm tra vết thương của hắn, còn có người lắc lư bờ vai hắn: "Bát Địa Thỏ, rốt cuộc ngươi sống rồi."
"Bốp!"
Cao Sơ Ngũ lắc lư vai hắn bị Hình Hồng Lang một quyền đánh ngã ra đất: "Đừng lắc lư người bệnh lung tung."