Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 308 - Chương 308: Thùng Tắm Chứa Đầy Dầu Gió

Chương 308: Thùng tắm chứa đầy dầu gió Chương 308: Thùng tắm chứa đầy dầu gió

Lý Đạo Huyền huýt sáo trở về nhà, tâm tình cũng không tệ lắm.

Tòa biệt thự độc lập hơn 300 mét vuông bên cạnh núi Chiếu Mẫu, bao gồm một hoa viên rộng rãi mà chỉ cần hơn 600 vạn, lấy tài lực hiện tại của y hoàn toàn có thể mua được.

Lý Đạo Huyền lên kế hoạch, sau khi mua về sẽ dọn sạch lầu hai, làm thành một tầng bằng phẳng, trống trải rộng lớn, dùng để đặt cái hộp và một cái giường, một bàn máy vi tính, ngoài ra không có gì khác.

Cứ như vậy, khẳng định đủ để đặt cái hộp, cho dù sau đó cái hộp có mở rộng thêm mấy lần chắc cũng không có vấn đề gì. Cái hộp chắc cũng sẽ không có khả năng mở rộng vô hạn, nó lớn đến trình độ nhất định có lẽ sẽ dừng lại.

Y vừa nghĩ đến "hoành đồ đại kế" phát triển vương quốc tí hon của mình, vừa lấy ra chìa khoá mở cửa, đi vào, mở đèn phòng khách lên, cái hộp thật lớn đang đặt trong phòng khách. Khi y ra ngoài còn tìm đại một khu vực "làm mưa", thời gian cả ngày đã làm ướt đẫm đất đai khu vực này rồi.

Lý Đạo Huyền cất đi máy xông khí dung, ngón tay trước tiên ấn vào thôn Cao Gia một cái, tầm nhìn nhảy trở về. Mặc dù trời đã tối, nhưng thôn Cao Gia vẫn trong cảnh tượng phồn vinh náo nhiệt, các công nhân sau giờ làm đang ở trong Khu thương mại Cao Gia xem kịch, nghe nhạc, uống trà, nghe tiên sinh kể chuyện xưa...

Lý Đạo Huyền lại tiện tay ấn vào Bạch gia bảo, bên đó cũng im ắng, khung cảnh tường hòa, lại ấn vào huyện thành, đem điểm "chú ý" tới nhà sách Cao gia, lần này lập tức phát hiện không ổn.

Cao Nhất Diệp, Bạch Diên, Vương tiên sinh vẫn chưa ngủ, đang đứng trước giường. Bát Địa Thỏ đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên người nhiều chỗ băng bó vải, trên vải có máu thấm ra, xem ra hắn bị thương không nhẹ.

Đây chính là người tí hon nhà mình!

Người tí hon nhà mình đã bị trọng thương!

Lý Đạo Huyền giống như thấy con mèo nhỏ mình nuôi bị thương vậy, khẩn trương, vội vàng hỏi: "Nhất Diệp, đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe được giọng của y, Cao Nhất Diệp mừng rỡ, vội vàng ngửa đầu: "Thiên Tôn, ngài tới rồi."

Bạch Diên nghe Cao Nhất Diệp nói như vậy, cũng phấn chấn, vội vàng ngẩng đầu lên. Hiện tại họ ở trong phòng không nhìn thấy được đám mây thấp trên bầu trời, nhưng Bạch Diên vẫn quay về trần nhà hành đại lễ.

Cao Nhất Diệp vội vàng nói: "Ngày hôm nay, khi trời vừa mới tối, có năm tên hung hãn lặng lẽ lẻn vào nhà sách Cao gia, đã sát hại hai gia đinh của Bạch gia bảo, hai lính gác của dân đoàn, chúng còn muốn giết Bạch tiên sinh, may mà Bát Địa Thỏ liều mạng bảo vệ cửa phòng của Bạch tiên sinh, ngăn cản chúng."

Lý Đạo Huyền nghe xong, đã chết bốn người tí hon nhà mình, Bát Địa Thỏ trọng thương, lửa giận lập tức bùng lên.

Mẹ nó!

Bốn tên!

Từ sau khi y tới, thôn Cao Gia chưa bao giờ xảy ra tổn thất thảm trọng như vậy, cho dù lần trước đánh với phản quân Cố Nguyên cũng không có tổn thất lớn như vậy.

Lý Đạo Huyền giận dữ: "Bắt được hung thủ chưa?"

Cao Nhất Diệp vội vàng tường tận nói lại một lần chuyện xảy ra vừa rồi, đối phương năm người, đã chạy trốn một người, giết ba người, còn bắt sống một người.

Lý Đạo Huyền giận dữ mà cười: "Phải thẩm vấn tên bị bắt sống kia, ta muốn nhìn xem ai to gan như thế, dám động tới người của thôn Cao Gia."

Bạch Diên quay về bầu trời ôm quyền, sau đó vội vàng đi an bài.

Chỉ chốc lát sau, Trịnh Cẩu Tử cùng hai người của dân đoàn kéo tên hảo thủ lục lâm bị bắt sống ra, quỳ gối trong giếng trời của nhà sách.

Bạch Diên đã thay đổi phong thái nho nhã quân tử ngày xưa, mặt hầm hầm nói: "Đánh! Đánh trước lại nói."

Lý Đạo Huyền cũng đồng thời nói: "Đánh! Đánh trước lại nói."

Lực chấp hành của loại mệnh lệnh này đương nhiên sẽ vô cùng đúng chỗ, Trịnh Cẩu Tử và người của dân đoàn lập tức quyền đấm cước đá cùng lên, coi tên kia như bao tải đánh cho một trận túi bụi, đánh xong Bạch Diên mới sầm mặt nói: "Ai ra lệnh cho các ngươi tới giết ta?"

Tên hảo hán lục lâm thật đúng là "hảo hán", rất ngang ngạnh: "Phi! Lão tử sẽ không nói, các ngươi chỉ là đồng lõa chó săn của quan phủ."

"Cái thứ bắt gà trộm chó, còn giả bộ hảo hán cái gì?" Bạch Diên: "Đánh nữa!"

Đám người Trịnh Cẩu Tử lập tức quyền đấm cước đá tiến lên chào hỏi lần nữa.

Không ngờ, sau khi đánh xong, tên này vẫn không chịu nói. Hắn quả thật muốn đem hai chữ kiên cường diễn dịch tới cùng.

Bạch Diên nhíu mày: Như thế phiền toái rồi! Người này biết chúng ta sẽ không giết hắn, bởi vì giết hắn sẽ đứt đầu mối, cho nên mới chết cũng không chịu hé miệng như vậy...

Đúng lúc này, Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Nhất Diệp, bảo Trịnh Cẩu Tử đi xách một thùng gỗ dùng để tắm tới đây."

Cao Nhất Diệp vội vàng truyền lời.

Trịnh Cẩu Tử dẫn người đi, chẳng mấy chốc đã đưa tới một thùng tắm thật lớn.

Lý Đạo Huyền lấy từ trong ngăn tủ ra một lọ dầu gió, dốc ngược miệng lại nhỏ xuống vài giọt, trong thùng tắm kia liền chứa đầy một thùng dầu gió.

Một thùng dầu gió lớn như thế toả ra cái mùi vô cùng kích thích, làm cho mấy binh sĩ dân đoàn đứng gần thùng nhất suýt nữa không mở mắt ra được.

Mặc dù họ không biết đây là cái gì, nhưng nhìn màu sắc xanh mượt của nó, ngửi cái mùi kỳ quái đó, liền biết đây khẳng định là "độc dịch", hơn nữa là một thùng "độc dịch" lớn.

Lý Đạo Huyền: "Ném tên kia vào, ngoại trừ cái đầu, chỗ khác đều ngâm ở bên trong."

Tên hảo hán lục lâm kia vừa nhìn thùng "độc dịch" liền luống cuống: "Không thể, các ngươi không thể giết ta, nếu như độc chết ta, các ngươi sẽ không biết được gì hết."

Lý Đạo Huyền: "Mặc kệ hắn nói nhảm, ném vào, cẩn thận đừng để bắn lên người mình."

Trịnh Cẩu Tử ôm lấy tên hảo hán lục lâm kia rồi ném vào trong thùng chứa đầy dầu gió, đồng thời nhảy một phát về phía sau, rất sợ độc thủy màu xanh kia bắn lên trên người mình.

Hảo hán lục lâm ngã ào vào trong thùng dầu gió, cảm giác cay, xót đó trong nháy mắt kéo tới, quả thật không thể dùng lời nói mà hình dung được, tổ chức bộ vị niêm mạc của cả cơ thể đều truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát, ngay cả bên trong cúc hoa cũng tràn ngập cảm giác kinh khủng đó.

"A a a!"

Tên hảo hán lục lâm kêu thảm thiết: "Đây là độc thuỷ kỳ quái gì thế... a a a... đưa ta ra ngoài... đưa ta ra ngoài... a a... Ta chịu không nổi... a a a... ta sắp hòa tan trong này rồi..."

Tất cả mọi người thờ ơ nhìn hắn vùng vẫy.

Bình thường Lý Đạo Huyền là một người rất ôn hoà, nhưng lúc này cũng không nhẹ dạ chút nào, tính mạng của bốn người tí hon nhà mình khiến y tức giận đến mức muốn nổ tung, đâu còn một chút thương hại nào.

"Ta sắp chết rồi... Ta nói... ta nói... xin các ngươi, mau đưa ta ra ngoài..."

Lúc này Lý Đạo Huyền mới thò tay vào trong hộp, hẩy ngón tay cho thùng tắm lật úp lại, một thùng đầy dầu gió chảy ra, tên hảo hán lục lâm nằm trên mặt đất, đau khổ quằn quại.

Lý Đạo Huyền: "Lấy nước xối cho hắn!"

Đám người Trịnh Cẩu Tử xách tới mấy thùng nước đổ ào vào trên người tên hảo hán lục lâm, người đó rốt cuộc không còn cảm giác bị bỏng nữa, nhưng các bộ vị như cúc hoa lại vẫn đau nhức vô cùng.

"Nói đi, ai sai khiến ngươi tới." Bạch Diên ép hỏi: "Nếu không muốn vào thùng kia một lần nữa, thì ngoan ngoãn nói ra hết đi."

Bình Luận (0)
Comment