Mấy ngày nay, Lý Đạo Huyền không ngừng chuyển đổi tầm nhìn, theo dõi các nơi có "lưu khấu về quê" để giải quyết vấn đề. Tình huống trước mắt rất không lạc quan.
Hơn một nửa số lưu khấu đã có ý nghĩ không an phận làm người tốt.
Trên đường về quê không phải cướp chính là giết người lung tung.
Khi đụng phải đội quan binh của Phương Vô Thượng suất lĩnh, họ sẽ giả bộ đã ngoan ngoãn tiếp nhận chiêu an, hiện tại chỉ muốn về nhà làm lại cuộc đời. Phương Vô Thượng cũng sẽ không ra tay với họ, nhưng đợi Phương Vô Thượng vừa đi, đám người này liền lập tức bắt đầu cướp đoạt.
Nếu không phải Lý Đạo Huyền ở trên trời nhìn xuống, lương dân của vài thôn đã trúng độc thủ của đám người này.
Y tức giận đến mức đã vươn găng tay Vô Cực đập chết mấy nhóm lưu khấu về quê rồi.
600 phạm nhân phản quân Cố Nguyên, dân đoàn thôn Cao Gia, Kỵ Binh doanh, đại dân đoàn do Bạch Diên tổ chức, phân ra canh giữ ở các thôn trang dọc tuyến đường, hầu như mỗi ngày đều chiến tranh với lưu khấu về quê, mãi đến khi các thôn tại huyện giới đều treo mấy trăm thủ cấp thị chúng, các nhóm lưu khấu tới sau thấy nhiều thủ cấp như vậy mới rốt cuộc không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn tiếp nhận sự mê hoặc lương thực của thôn Cao Gia, quyết định bắt đầu cuộc sống mới làm ruộng.
Loại người này, Lý Đạo Huyền cũng không dám tuỳ tiện nhận họ vào những nơi đông người như thôn Cao Gia hoặc là huyện thành, rất sợ khi mình không trông chừng được họ sẽ làm loạn, hại chết người tí hon nhà mình...
Chỉ có thể an bài họ đến một số thôn trang vắng vẻ, không để cho họ tiếp xúc với lương dân chân chính, như vậy mới có thể tránh được họ sát hại người tí hon nhà mình.
Sau đó lại phái người đưa cho họ đủ nhiều lương thực, khiến họ cảm giác được sau này không cần đi cướp cũng có thể sống tốt, từ đó mới có thể dần dần khôi phục lại tâm thái của người bình thường.
Trong tay y có lương thực không giới hạn mà xử lý những lưu khấu về quê này còn khó khăn như thế, mà triều đình Đại Minh không có đủ lương thực, độ khó khi xử lý có thể nghĩ.
Bên Lương Thế Hiền rất nhanh liền nhận được tin tức, lưu khấu về quê tại phụ cận đường Đồng Quan, Hàn Thành, trắng trợn làm bậy, sát hại rất nhiều lương dân, khiến bách tính Hàn Thành tiếng oán than dậy đất đối với "chính sách chiêu an".
Sau những vụ việc này, đã chọc giận mãnh nam Hồng Thừa Trù đóng quân tại Hàn Thành.
Hồng Thừa Trù chọn dùng biện pháp thao tác tương tự như Lý Đạo Huyền, bắt được lưu khấu làm loạn là giết, chém xuống thủ cấp treo ở cửa các thôn các trấn, để cho những lưu khấu tới sau nhìn thấy những đầu người này rồi mới quyết định có làm loạn nữa không.
Đáng tiếc chính là, hắn không có lương thực vô hạn như Lý Đạo Huyền, không thể dùng lương thực trấn an, cho dù treo đầy đầu người cũng không khống chế được tràng diện, lưu khấu lúc đầu cũng bị đầu người doạ cho không dám làm loạn, thế nhưng sau vài ngày đói bụng, vẫn cứ tiếp tục cướp của lão bách tính bình thường.
Vậy chỉ có thể giết tiếp...
Tình cảnh náo loạn này tiếp diễn liên tục mấy ngày, mãi đến khi tặc Hợp Dương "về quê" hết, mới rốt cuộc ngừng lại.
Mùa thu tháng 10, huyện Trừng Thành chào đón một mùa thu hoạch bội thu.
Các thôn các trấn, đều thu hoạch lượng lớn lương thực.
Một loạt thao tác thần kỳ của Đạo Huyền Thiên Tôn như "xách Long Vương làm mưa","đào ao","tạo hồ", rốt cuộc trợ giúp các lão bách tính Trừng Thành chiến thắng hạn hán, khiến cả huyện Trừng Thành đều toả ra sinh cơ bừng bừng.
Mà cùng lúc đó, dân đoàn thôn Cao Gia mở rộng tới 1000 người cũng bắt đầu chuẩn bị vào núi tiễu phỉ, báo thù rửa hận cho bốn người tí hon nhà mình bị ám sát.
Sáng sớm, Cao Nhất Diệp đã đến cửa binh doanh.
Nàng vừa đến, mọi người liền rõ ràng, Thiên Tôn muốn đích thân hỏi đến chuyện này.
Mặc dù đã làm chuẩn bị mấy tháng, nhưng thời gian trôi qua lâu như thế, Lý Đạo Huyền vẫn còn nhớ mối huyết hải thâm cừu của bốn người tí hon nhà mình, biệt hiệu "Thiên Tôn thù dai" này như lại càng khẳng định thêm.
"Nhất Diệp, bảo mọi người báo cáo tình hình binh bị."
Lý Đạo Huyền ra lệnh một tiếng, 1000 dân đoàn thôn Cao Gia liền sắp hàng đứng ngay ngắn trên giáo trường, báo cáo công tác với Thiên Tôn.
Toại phát hỏa súng 300 cây, ném lựu binh 100 người, 600 người còn lại vẫn sử dụng vũ khí lạnh.
Thú vị chính là, Lý Đạo Huyền rõ ràng không đưa ra gợi ý, thế nhưng các thợ rèn của thôn Cao Gia vẫn nghiên cứu ra "lưỡi lê" cho Toại phát hỏa súng, xem ra đầu óc của nhân loại là giống nhau, đến một giai đoạn phát triển của Khoa học Công nghệ nhất định, sẽ tự nhiên mà sinh ra linh cảm cơ hồ giống như nhau.
Sau khi các hỏa súng binh oán giận một lần "quân địch vừa tới gần là súng sẽ không dùng được", các thợ rèn liền bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng đã nghĩ ra, chỉ cần thêm một thanh đao ở phía dưới hỏa súng là được...
Đao này không thể quá to, không thể quá dày, không thể gây trở ngại cho hỏa súng nổ súng, vậy chỉ có thể làm thành hình thức mũi đâm hẹp dài,"lưỡi lê" cứ như vậy đúng dịp mà sinh ra.
Lý Đạo Huyền đảo mắt qua từng dân đoàn, dùng công năng "chú ý" tỉ mỉ quan sát trang bị của họ, cảm giác khá thoả mãn, 1000 binh lính như vậy, chỉ cần không thao tác lộn xộn, thu thập loại người Vương Tả Quải hẳn cũng đủ rồi.
Mà người lĩnh quân như Trình Húc thật đúng là không dễ gì làm ra loại thao tác lộn xộn được, mà rất ổn định. Lý Đạo Huyền rất yên tâm về gã.
"Ta muốn chiếu cố thôn Cao Gia, một khi các ngươi đi vào núi Hoàng Long, ta sẽ không quản các ngươi nữa, phải dưới tình huống không có ta hỗ trợ đánh trận này." Lý Đạo Huyền nói giọng tương đối nghiêm túc: "Đây là tình huống sớm muộn gì các ngươi nhất định phải đối mặt, ta không thể bảo vệ các ngươi cả đời, các ngươi chung quy phải dựa vào lực lượng của chính mình đi đánh trận."
Nghe vậy, dân đoàn hơi hoảng hốt.
Đã quen có Thiên Tôn trên đỉnh đầu hỗ trợ, đột nhiên nghe nói lần này Thiên Tôn không đi theo, trong lòng mọi người ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Sĩ khí đã có một chút dao động nhỏ.
Trong lòng Trình Húc nhanh chóng tính toán, khi có Thiên Tôn, tỉ lệ thắng đương nhiên là mười thành, nhưng không có Thiên Tôn thì sao? Đại quân Vương Tả Quải ít nhất trên vạn, trong đó còn lẫn lộn một số biên quân và Vệ sở binh, dịch tốt phản bội của triều đình, sức chiến đấu đã đề cao không ít so với trước đây.
Mình dùng 1000 đánh 1 vạn tên như vậy, mặc dù có hỏa khí trong tay, nhưng cũng không dám nói tất thắng, không khéo bất cẩn để quân địch áp sát, hỏa khí sẽ không thể phát huy, vậy thì có khả năng bị thua, khả năng ít nhất cũng có "hai thành".
Nghĩ tới đây, một thái nãi nãi liền bay qua trên bầu trời phía trước, tư thế bay phiêu nhiên dục tiên, kéo theo mấy chục dải lụa màu, tựa như Hằng Nga tiên tử vậy... A, là thái nãi nãi khi còn trẻ, bộ dạng chắc khoảng độ 20 tuổi.
Đây là ý của "hai thành" sao?
Trình Húc thoáng cái liền cảm thấy một tí áp lực rồi.
Lý Đạo Huyền thấy bộ dạng không biết phấn đấu của họ như thế cũng không khỏi lắc đầu.
Nhưng lần này phải để cho họ đi mạo hiểm như vậy, nhóm dân đoàn này sớm muộn cũng phải đi rèn luyện, cuối cùng có một ngày mình sẽ phải buông tay, buông tay khi đánh Vương Tả Quải dù gì cũng tốt hơn khi buông tay đánh với Mãn Thanh mà?
"Ta muốn mọi người rõ ràng một điểm, tính mệnh của mọi người là ưu tiên nhất." Lý Đạo Huyền nói với các ngươi tí hon bằng giọng điệu nặng nề: "Đừng có vì tiêu diệt một tên giặc mà tuỳ ý hi sinh bản thân mình, chuyện tiễu phỉ sớm hay muộn một chút cũng không sao, nhưng mạng của các ngươi mất rồi sẽ không còn nữa."