Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 316 - Chương 316: Không Cần Sợ Chúng

Chương 316: Không cần sợ chúng Chương 316: Không cần sợ chúng

Dân đoàn đồng thanh đáp: "Tuân lệnh!"

Trình Húc vừa nghe nói là mệnh lệnh không cần phải chết, cũng thở phào một hơi: Phù! Thật tốt quá, ý chính là nếu có nguy hiểm ta có thể rút, cũng không cần phải một mất một còn với Vương Tả Quải, hắc, tính an toàn tăng mạnh a...

Thái nãi nãi đột nhiên lại trẻ thêm 10 tuổi, biến thành một la lỵ 10 tuổi, không chơi dải lụa nữa, mà rơi xuống mặt đất, cười hi hi chạy khắp sân, còn chạy đến bờ ruộng bắt cá chạch.

La lỵ thái nãi nãi trông rất đáng yêu!

"Được rồi, xuất chinh đi." Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Pháp chỉ của Thiên Tôn đã nói xong, tiếp theo là những lời bản thân ta muốn nói, chúc các vị kỳ khai đắc thắng."

Trình Húc phấn chấn: "Xuất phát!"

Một nghìn dân đoàn, bắt đầu nhổ trại, đầu tiên đi tới trạm xe lửa, lên xe lửa đến Bạch gia bảo, sau đó từ vị trí Bạch gia bảo tiến vào núi Hoàng Long.

Họ một khi vào núi, khi trở về sẽ không trong thời gian ngắn.

Núi cao rừng rậm, khe rãnh khắp nơi, muốn ở bên trong tìm được Vương Tả Quải cũng không dễ, tiêu diệt càng khó khăn, cũng không biết khi nào mới có thể trở về.

Hình Hồng Lang đứng trên sườn núi xa xa, ngắm nhìn đại quân vào núi, một người như bình sắt đứng đầu tiên ở ném lựu doanh chính là Cao Sơ Ngũ, nàng lặng lẽ nhìn bóng lưng của Cao Sơ Ngũ càng đi càng xa.

Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử hào phóng: "Hình đại đương gia, nếu lo lắng như thế thì đi cùng đi, sơn lâm chiến chính là sở trường của cô mà."

Hình Hồng Lang nhìn lại, thấy là Tạo Oanh, vội vàng thu lại vẻ mặt tiểu nữ nhi, hừ một tiếng nói: "Ta lo lắng cái gì? có cái gì mà lo lắng? Ta không lo lắng cho ai hết."

Tạo Oanh cười: "Tên ngốc Cao Sơ Ngũ kia ngu lắm, nếu không trông coi, thật lo lắng hắn sẽ chạy lung tung."

Trong nháy mắt vẻ mặt Hình Hồng Lang có vẻ sốt ruột, lại vội vàng cố gắng kiềm chế: "Hắn cũng không phải Bát Địa Thỏ, mặc dù rất ngu, nhưng cũng rất nghe lệnh, sẽ không chạy lung tung."

Tạo Oanh cười ha ha: "Cô sốt ruột, cô sốt ruột rồi, bảo cô đi cùng đi mà."

Hình Hồng Lang lắc đầu: "Ta không thể đi, chuyện tiễu phỉ thêm một người không nhiều, thiếu mình ta cũng không ít, ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Các nữ nhân ở huyện thành đã dệt ra một số lượng hàng, ta phải vận chuyển chúng nó đến Tây An bán cho các quan to quý nhân, Thiên Tôn nói đây là một việc rất quan trọng, quan hệ đến việc giải phóng sức lao động của phụ nữ gì đó, ta nghe cũng không hiểu..."

Tạo Oanh: "Chuyện có quan trọng, cũng không quan trọng bằng tính mạng nam nhân nhà mình, đúng không?"

Hình Hồng Lang trợn trắng mắt: "Tên kia không phải nam nhân nhà ta! Không phải!"

Tạo Oanh cười ha ha: "Đùa thôi, chọc Hình đại đương gia vui thật."

Hình Hồng Lang bị khi dễ chịu không nổi, vội vàng nói sang chuyện khác: "Cô không phải là thống lĩnh Kỵ Binh doanh sao? Sao lại rảnh rỗi ở chỗ này trò chuyện với ta? Trận này cô không tham gia à?"

"Đương nhiên không tham gia!" Tạo Oanh cười nói: "Ta là kỵ binh mà, vào núi đánh trận không phải là sở trường của kỵ binh. Đừng nói cái này nữa, cứ nói chuyện của Cao Sơ Ngũ đi."

Hình Hồng Lang không đỡ nỗi, nhanh chân bỏ chạy.

Tạo Oanh đuổi theo: "Hình đại đương gia, đừng chạy, trước khi xuất chinh Cao Sơ Ngũ có đưa ra hứa hẹn gì không? Thí dụ như đánh trận xong sẽ trở về cưới cô gì đó?"

Hình Hồng Lang đỏ mặt, khẩn trương: "Không có, không có! Sao có thể đưa ra hứa hẹn như vậy được! Cô đừng qua đây, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa."

Tạo Oanh: "Ơ kìa, nói chuyện với tôi đi..."

Hình Hồng Lang: "Không nói, không nói, lão nương đường đường lục lâm hảo hán, chưa bao giờ nói chuyện nhi nữ tình trường."

Tạo Oanh: "Lão nương cũng là lục lâm hảo hán, chuyên môn nói chuyện nhi nữ tình trường."

Hai nữ nhân trông như mẫu tinh tinh, nhưng khi nói chuyện con gái, lại một chạy một đuổi, nhanh chóng chạy rất xa.

Núi Hoàng Long, phía đông bắc.

Trong một sơn cốc bí mật, là nơi ẩn náu của một nhánh tặc quân 1 vạn 2000 người.

Quân đội của Nghi Xuyên Vương Tả Quải.

Tổng nhân số mặc dù có 1 vạn 2000. nhưng trên thực tế có tới 6000 là người già yếu, chân chính có thể gọi là binh cũng chỉ hơn 5000.

Hơn 6000 người già yếu kia, chuyện mỗi ngày phải làm cũng chính là đào rễ cỏ, lột vỏ cây, hái quả dại, bắt thỏ, bắt tê tê, bắt chuột...

Hơn 5000 binh có thể chiến kia thường thường chạy đến huyện Nghi Xuyên phía đông bắc núi Hoàng Long giết người cướp của một đợt, tựa như Lương Sơn bạc trong [Thuỷ Hử truyện] vậy, một hồi đánh Chúc Gia trang, một hồi đánh Hộ Gia trang, một hồi đánh Lý Gia trang, đánh thôn trang khắp nơi, cướp bóc lương thực.

Huyện Nghi Xuyên bị chúng tai hoạ khổ không nói nổi, mấy lần xuất binh tiêu diệt, Vương Tả Quải và quan binh trước sau giao tranh hơn mười trận tại các vùng như Diệu Châu, Nghi Châu, Tam Thủy, Hàn Thành, mỗi trận đều đụng phải Hồng Thừa Trù, mỗi trận đều bị Hồng đè đầu hành hung, nhưng mỗi lần hắn đều có thể chạy trốn trước khi quân thế tan tác, thua tới thua lui, vẫn là không chết.

Hồng Thừa Trù cũng rất đau đầu với người này.

Lúc này, Vương Tả Quải đang ngồi trong trướng, tay trái ôm một tiểu tỷ của nhà hương thôn mới cướp về, tay phải thì quơ tới quơ lui, trò chuyện với bọn Miêu Mỹ, Phi Sơn Hổ, Đại Hồng Lang xem tiếp theo nên cướp ở đâu.

Một tặc binh chạy từ bên ngoài vào, đưa tin: "Đại đương gia, Bạch gia bảo của huyện Trừng Thành đột nhiên phái ra một đội quân nhân số 1000 người tiến vào núi Hoàng Long, xem ra, có khả năng tiến về phía chúng ta."

Thì ra, từ khi Vương Tả Quải phái người ám sát Bạch Diên thất bại, hắn vẫn phái người giám thị Bạch gia bảo, tìm cơ hội tiếp theo để ám sát Bạch Diên.

Cho nên dân đoàn vào núi từ Bạch gia bảo, bên hắn lập tức thu được tin tức.

Vương Tả Quải cười nhạt một tiếng: "Xem ra, Bạch gia bảo là muốn đến báo mối thù ám sát rồi đây? Hắc! Chúng cướp quân mã của ta, ta phái người ám sát hắn một lần thì có làm sao? Đây không phải hợp tình hợp lý sao? Hắn có gì mà bất mãn?"

Nhị đương gia Miêu Mỹ bên cạnh cười lạnh nói: "Họ Bạch này quá mức kiêu ngạo rồi chứ? Núi Hoàng Long là địa bàn của chúng ta, ngay cả quan phủ cũng không dám tuỳ tiện đi vào, hắn chỉ có một dân đoàn cũng có lá gan đi vào tìm chúng ta kiếm chuyện? Chỉ có 1000 người thôi, sợ chúng nó cái quần."

Phi Sơn Hổ hơi lo lắng, nhíu mày: "Hỏa khí của chúng hình như rất lợi hại, trận chiến lần trước cướp quân mã của chúng ta, tạc đạn kỳ quái vừa nổ tung, người của chúng ta liền ngã xuống một loạt."

Đại Hồng Lang: "Hỏa khí lợi hại như vậy, hỏa dược tiêu hao cũng không ít, ngay cả quan binh của triều đình cũng không có biện pháp trang bị số lượng lớn, chỉ một Bạch gia bảo của hắn có thể có được bao nhiêu? Lần trước chúng ta chỉ là bị giật mình thôi, lần này đánh lại, ta sợ chó gì."

Vương Tả Quải gật đầu: "Không sai! Hỏa khí lợi hại như vậy không thể làm nhiều được, chúng cũng chỉ có 10 cây hoả súng, mấy quả tạc đạn kỳ quái mà thôi, đánh trong địa bàn của chúng ta thì hoàn toàn không cần sợ. Tìm một chỗ địa hình tốt, làm vòng phục kích, đem người của Bạch gia bảo một lưới bắt hết cho ta, tiếp theo chúng ta sẽ phản công Bạch gia bảo, cướp sạch sẽ Bạch gia bảo luôn."

Mọi người: "Được!"

Đúng lúc này, bên cạnh mọi người vang lên một giọng nói xa lạ: "Các vị đương gia... tại hạ có câu muốn nói."

Mọi người quay đầu nhìn, nói chính là một hán tử mới nhập bọn, tới từ huyện Mễ Chi, biệt hiệu: "Sấm Tướng."

Bình Luận (0)
Comment