Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 317 - Chương 317: Bắn Không Trúng Chim Bay

Chương 317: Bắn không trúng chim bay Chương 317: Bắn không trúng chim bay

Sấm Tướng tới từ Mễ Chi, đương nhiên chính là Lý Tự Thành.

Hắn và đứa cháu Lý Quá cùng gia nhập Vương Tả Quải, bởi vì hiểu biết chữ nghĩa, lại thân thủ bất phàm, trải sự đời, vừa đến trong quân của Vương Tả Quải liền được đề bạt lên "cấp quản lý", có thể đi vào đường nghị sự.

Chỉ là hắn và Lý Quá chỉ có hai người, không có thủ hạ, không thể tự thành một quân, không làm được đội trưởng.

Lý Tự Thành vừa nói xong, mấy người Vương Tả Quải, Miêu Mỹ, Phi Sơn Hổ, Đại Hồng Lang đều quay đầu nhìn sang: "Ồ, là Sấm Tướng a! Ngươi có cái gì muốn nói?"

Lý Tự Thành: "Tại hạ gia nhập dưới quyền Vương đại ca cũng một thời gian rồi, thường nghe các binh sĩ nói đến Bạch gia bảo, có mấy vị lão tốt nói, chúng ta đánh thua Bạch gia bảo mấy trận rồi đúng không? Có một lần là bị máy ném đá, xe bắn tên kỳ lạ, còn có tảng đá to kỳ lạ có thể bay rất xa rất xa đập cho thua. Một lần chính là bị tạc đạn kỳ lạ, hơn mười cây hỏa súng đánh cho thua..."

Vương Tả Quải đã khó chịu ra mặt: "Loại chuyện xưa này, đừng nhắc đến nữa."

Lý Tự Thành nghĩ thầm: nhắc tới đánh trận thua, ngươi đã tỏ vẻ khó chịu rồi? Xem ra khí lượng cũng rất có hạn, kiêu hùng chân chính, phải là tổng kết kinh nghiệm từ trong thất bại, mà không phải là xấu hổ khi nhắc tới thất bại.

Lý Tự Thành: "Tại hạ nói đến việc này, chỉ là muốn nhắc nhở mấy vị đương gia, Bạch gia bảo này rất quỷ dị, sợ rằng không phải là một địa chủ hương thân bình thường, phía sau nó khẳng định có một nguồn lực lượng kỳ quái đang chèo chống, cung cấp đủ loại vũ khí hiếm lạ cho hắn."

Vương Tả Quải: "Còn có thể là lực lượng kỳ quái gì? Quan phủ sao?"

Lý Tự Thành lắc đầu: "Rõ ràng không phải là quan phủ! Quan phủ không có khả năng cung cấp áo giáp và hỏa khí cho dân đoàn sử dụng, phía sau Bạch gia bảo này không chừng là một thế lực còn vô pháp vô thiên hơn cả chúng ta. Nếu chưa thăm dò rõ ràng đã qua loa tiếp chiến, chỉ sợ..."

"Địt, toàn nói mò." Đại Hồng Lang nói: "Thấy ngươi trải sự đời, mới cho ngươi nói chuyện trong quân ta, nhưng ngươi vừa mở mồm đã nói nhảm làm dối loạn quân tâm rồi?"

Lý Tự Thành: "Không phải, tại hạ không có ý đó, chỉ là cảm thấy, chuyện chiến tranh này, thận trọng một chút luôn tốt hơn."

Đại Hồng Lang: "Để làm gì? Chẳng lẽ ta còn phải đi thăm dò xem mười tám đời tổ tông của nhà Bạch Diên, tổ tông đời nào nhà hắn ở sau lưng phù hộ hắn hay sao?"

Lý Tự Thành câm nín.

Vương Tả Quải phất tay, ngăn lại Đại Hồng Lang: "Tứ đệ, đừng ầm ĩ nữa! Sấm Tướng, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, thế lực phía sau Bạch gia bảo gì chứ, còn vô pháp vô thiên hơn chúng ta, đó toàn là nói tào lao. Thiên hạ này rộng lớn, còn có hảo hán lục lâm nào liều mạng hơn cả lão tử nữa?"

Lý Tự Thành nghẹn họng.

Vương Tả Quải: "Chỉ cần phái thêm thám báo, làm tốt trinh sát, sau đó dụ chúng đến vòng phục kích của chúng ta, một kích có thể định thắng bại."

Lý Tự Thành ôm quyền, không nhiều lời nữa.

Hắn mượn cớ đi tiểu, chuồn ra khỏi đại doanh, sau đó kéo đứa cháu Lý Quá tới rừng cây phía sau.

Lý Quá ngạc nhiên: "Thúc, chuyện gì thế?"

Lý Tự Thành: "Thu dọn đồ, chúng ta đi."

Lý Quá hỏi chấm.

Lý Tự Thành nói: "Vương Tả Quải này là kẻ phế vật, không đáng chúng ta dựa vào. Hơn nữa hắn cách cái chết không còn xa, ở đây sẽ chỉ bị hắn liên luỵ thôi."

Lý Quá: "Vậy chúng ta lại đi đâu?"

Lý Tự Thành suy nghĩ một chút: "Chỉ hai thúc cháu ta, chung quy khó thành đại sự, cho dù gia nhập Vương Tả Quải, cũng không được hắn coi trọng. Ta nghĩ tới nghĩ lui, phải có thế lực của mình."

Lý Quá: "Đi đâu xây dựng thế lực?"

Lý Tự Thành: "Trước tiên chúng ta về Mễ Chi, triệu tập phụ lão hương thân ở quê, thành lập một nhánh bộ đội, lại mang theo một đội người đi gia nhập Lạc Xuyên Không Dính Bùn, như vậy sẽ không chỉ là phụ tá có mỗi cái miệng nữa, chí ít cũng có thể trở thành đội trưởng..."

Lý Quá bừng tỉnh hiểu ra: "Nếu làm đội trưởng rồi, quyền nói chuyện sẽ lớn hơn."

Lý Tự Thành cười hắc hắc: "Không sai! Có một đội người của mình rồi, sẽ có cơ sở để đánh thiên hạ, lấy bản lĩnh của thúc cháu ta, lo gì đại sự không thành?"

"Vâng thúc, chúng ta về Mễ Chi đi."

Hai người lén lút rời khỏi quân đội của Vương Tả Quải, tiến vào đường nhỏ trong núi, ngày đêm không nghỉ, đi về hướng quê nhà huyện Mễ Chi...

Lúc đầu dân đoàn mới vào núi, Lý Đạo Huyền còn có thể nhìn thấy họ.

Tầm nhìn của y thật ra đã mở rộng thêm vài dặm về hướng núi Hoàng Long, nhưng núi Hoàng Long chiếm diện tích quá lớn.

Toàn cảnh huyện Trừng Thành cộng thêm huyện Hợp Dương, lại thêm đường Đồng Quan cộng lại cũng không bằng diện tích núi Hoàng Long.

Phạm vi tầm nhìn hiện tại của Lý Đạo Huyền chỉ là một vùng nhỏ phía nam núi Hoàng Long mà thôi.

Y chỉ có thể nhìn theo dân đoàn đi tới sát biên giới tầm nhìn. Trình Húc ngẩng đầu, hành đại lễ với đám mây thấp vẫn đi cùng với họ. Tiếp theo toàn thể dân đoàn đi ra khỏi hộp, biến mất ở ngoài tầm nhìn của Lý Đạo Huyền.

"Đừng chết nha!"

Lý Đạo Huyền chỉ có thể lặng lẽ chúc phúc cho họ.

Sau khi tiễn họ đi, Lý Đạo Huyền chuyển tầm nhìn đi, rất nhanh lại về tới bầu trời Bạch gia bảo.

Chỉ thấy Bạch gia bảo đang trong cảnh tượng náo nhiệt.

Bên hồ Mã Đề, một đám ngư dân đang thu lưới.

Lúc này đã là mùa thu, các nông dân đang thu hoạch hoa mầu, mà các ngư dân lại ở bên hồ, lúc này cũng vào mùa thu hoạch cá tôm. Hàng năm vào thời điểm này, cá tôm cũng bắt đầu to béo rồi.

Hồ Mã Đề là do Lý Đạo Huyền rót nước vào làm ra, bên trong vốn không có cá tôm, thế nhưng chẳng hiểu sao, bản thân nó tự sinh ra cá tôm.

Thời gian một năm, cá còn chưa nhiều, cũng chưa đủ béo, nhưng tôm đã không còn nhỏ.

Mắt lưới của ngư dân rất to, chỉ bắt tôm to, không bắt tôm nhỏ.

Lý Đạo Huyền nhìn thấy trên thuyền của không ít ngư dân đã có mấy sọt lớn đầy ắp tôm sống, chúng còn đang bật nhảy tưng tưng trong sọt.

"Nhanh nhanh nhanh, chuyến xe lửa tiếp theo sắp tới rồi." Một ngư dân xách sọt tôm nhúng xuống nước rồi đưa cho bà nương nhà mình: "Bà cầm lấy cái sọt này, ngồi chuyến xe lửa tiếp theo đến Khu thương mại Cao Gia, nhanh bán đi khi nó còn sống."

Động tác của nữ nhân kia cũng rất nhanh, xách theo đầy sọt tôm chạy tới trạm xe lửa, vừa đến trạm thì xe lửa đã tới rồi, nữ nhân dùng cả tay lẫn chân leo lên xe.

Không chỉ một mình nàng làm như vậy, rất nhiều nữ nhân cũng xách theo sọt tôm.

Chuyến xe lửa tiếp theo liền đưa họ, khởi hành về hướng thôn Cao Gia.

Lấy sức mua hiện tại của thôn Cao Gia, tôm của họ vừa đến khu thương mại, lập tức sẽ bị tranh mua không còn, dù sao cũng là thịt.

Lý Đạo Huyền nở nụ cười hiền từ, y thích nhất là nhìn thấy hình ảnh cuộc sống của các người tí hon đi lên quỹ đạo.

Đúng lúc này, trong tai nghe được một tiếng "đoàng" vang lên.

Vội vàng nhìn theo hướng âm thanh, thấy Bạch Diên đang đứng trong rừng cây bên cạnh Bạch gia bảo, trên tay cầm một cây điểu súng đã được cải tạo thành Toại phát hỏa súng, mắt nhìn chú chim nhỏ trên bầu trời bị kinh hãi bay đi, vẻ mặt thất lạc.

"Ôi, dù ta luyện tập thế nào, vẫn bắn không trúng chim bay."

Vẻ mặt Bạch Diên khổ sở: "Môn Xạ trong quân tử lục nghệ này, ta vẫn phải gạch bỏ gạch bỏ thôi."

Bình Luận (0)
Comment