Thám báo chiến trong sơn lâm có thể nói hung hiểm dị thường.
Trình Húc rất lo lắng cho mười tên thám báo mình phái đi.
Trong mười tên thám báo kia, chỉ có Thạch Kiên từng đi theo học một khoá với đám buôn muối lậu, có một số kinh nghiệm cơ bản của thám báo, hắn còn dẫn theo hai ba huynh đệ đi, những người còn lại tất cả đều lần đầu tiên làm thám báo, thật lo lắng bọn họ gặp chuyện không may.
Nhất là Bát Địa Thỏ kia, cũng đừng tấu hài gì trong lúc hành động quan trọng như vậy.
Nhưng mà gã đang rốt ruột, liền thấy bốn thám báo trở về, còn áp giải hai gã tù binh, vẻ mặt đắc ý.
Trình Húc: "Ơ, xem ra bọn gà mờ này chiếm thượng phong rồi."
Bốn thám báo trở lại trước mặt Trình Húc: "Hòa giáo viên, chúng tôi mang về hai tên thám báo của quân địch, hắc hắc."
Trình Húc bắt được từ then chốt "mang về", nói như vậy, nếu họ muốn tranh công khoác lác thì sẽ nói "chúng tôi bắt được hai quân địch", sẽ không nói "mang về" hai quân địch mới đúng.
Trước đây Trình Húc thường hay viết tấu chương báo công, nên hiểu được sâu sắc ảo diệu trong đó.
Gã thấp giọng nói: "Là Thạch Kiên bắt được à?"
"Không phải." Bốn người lắc đầu: "Là Bát Địa Thỏ bắt được, hắn còn đang ở phía trước, bảo chúng tôi đem tù binh về trước."
"Cái gì?" Trình Húc thất kinh: "Bát Địa Thỏ làm?"
Bốn người cười hắc hắc: "Lỗ tai của Bát Địa Thỏ linh lắm, người này ở trong sơn lâm, cách rất xa là có thể nghe được động tĩnh của đối phương."
Trình Húc bó tay im lặng: Tên này là thỏ thật hay sao?
Cơ mà bỏ đi, hiện tại cũng không phải là lúc tính toán loại chuyện này, hai tên tù binh đặt trước mặt, đương nhiên là phải thẩm vấn cho tốt rồi.
Sau một trận roi da bồi thêm côn bảng dằn vặt, hai tên tù binh liền báo ra hết tình huống trên núi. Đại Hồng Lang dẫn theo đội bốn của Vương Tả Quải, khoảng chừng 1500 người, đang mai phục trên đỉnh núi bên phải phía trước, chỉ chờ người của dân đoàn tiến vào sơn cốc sẽ ném đá xuống.
Trình Húc cười hắc hắc một hồi: "Toàn quân chuẩn bị, đêm nay tập kích con chó Đại Hồng Lang này."
Cổ nhân bởi vì dinh dưỡng không đủ, dẫn đến bệnh quáng gà, rất ít người chơi dạ tập.
Nhưng dân đoàn thôn Cao Gia thì không bị bệnh quáng gà!
Lý Đạo Huyền rất chú ý đến vấn đề ăn uống của dân đoàn, để cho họ ăn ngon, còn chú ý dinh dưỡng cân đối.
Đem viên vitamin nghiền thành bột phấn, sau đó giao cho quân hậu cần trộn vào cơm cho người của dân đoàn ăn.
Đám binh sĩ hiện tại không mấy người bị bệnh quáng gà.
Hơn nữa thám báo chiến đã chiếm được thượng phong, không dạ tập Đại Hồng Lang thì thật xin lỗi với cục diện hiện tại.
Sau khi trời tối hoàn toàn, Trình Húc lén lút dẫn quân xuất phát.
Trên trời có vầng trăng treo cao, thế nhưng rừng cây rậm rạp đã chặn lại ánh trăng, dân đoàn trong rừng cây nhẹ chân nhẹ tay đi tới, lính gác của đội Đại Hồng Lang trên đỉnh núi căn bản không thể phát hiện ra họ.
Trình Húc sờ soạng về phía trước một hồi, liền gặp phải Thạch Kiên đang trên sườn núi.
Trình Húc thấp giọng hỏi: "Tình huống phía trước thế nào?"
Thạch Kiên: "Thám báo quân địch đã bị chúng tôi giết không ít, sợ quá lùi về doanh không dám đi ra nữa rồi.
Trình Húc cười thầm: "Nói cách khác, bên ngoài toàn là của chúng ta rồi?"
Thạch Kiên gật đầu.
Trình Húc: "Bát Địa Thỏ đâu?"
Thạch Kiên chỉ phía trên: "Hắn còn đang ở tút đằng trước, người này thính lực tốt lắm, ở nơi địa hình phức tạp thế này, con mắt không hay bằng lỗ tai đâu, thám báo bên địch căn bản không gần hắn được."
Nói xong, trên mặt hắn lộ vẻ cổ quái: "Chắc hắn không phải là con thỏ tinh đấy chứ?"
Trình Húc cười mắng: "Nếu thật là thỏ tinh, không phải bị Thiên Tôn thu thập từ lâu rồi? Yêu quái còn có thể lừa qua pháp nhãn của Thiên Tôn hay sao?
Thạch Kiên: "Này cũng đúng."
Trình Húc tiếp tục dẫn quân bò lên trên sườn núi, chẳng mấy chốc, có thể thấy được "doanh trại" của quân Đại Hồng Lang phía trước rồi.
Mà căn bản không thể gọi là doanh trại, chỉ có thể gọi là "một đám tặc khấu lung ta lung tung tụ tập lại nghỉ qua đêm".
Đại Hồng Lang rõ ràng không có bất luận kiến thức về hành quân chiến tranh, dựng trại đóng quân gì hết.
Lưu khấu dã lộ tử chính tông, hơn ngàn người, tùy tiện rải rác trong rừng cây, xung quanh có mấy đội ngũ đang tuần tra canh gác, những người khác thì hoặc nằm hoặc ngồi lung tung trong rừng cây.
Một vài tên thoạt nhìn tựa như "đại hiệp giang hồ", ngồi dựa lưng vào cây, trong lòng ôm một thanh kiếm, trên đầu còn đội nón tre, cái này nếu như bị người xuyên không thấy được, thế nào cũng phải nói cho hắn một câu "Hàn giang cô ảnh, giang hồ cố nhân, gặp nhau hà tất phải từng quen biết".
Trình Húc vừa nhìn đội hình này của tặc quân liền cảm thấy buồn cười.
Gã giơ tay lên, ra hiệu cho dân đoàn phía sau nằm sấp xuống tại chỗ.
Một nghìn người im lặng ở phía sau gã, không phát ra một chút âm thanh nào.
Huấn luyện với mức độ này, dân đoàn miểu sát lưu khấu cả một trăm con phố.
Trình Húc gọi tới mười đội trưởng "Bách nhân đội", thấp giọng phân phó vài câu, sau đó cười hắc hắc, vung tay lên: "Chuẩn bị hành động."
Lúc này, Đại Hồng Lang ngồi dưới một gốc cây to, vẻ mặt rất khó chịu, thám báo chiến thua rồi, điều này ý nghĩa hắn đã bị "dân đoàn Bạch gia bảo" phát hiện, vậy thì đối phương khẳng định sẽ không ngờ nghệch mà đi qua sơn cốc, cho hắn cơ hội ném đá xuống.
Đại Hồng Lang hùng hổ nói: "Thám báo của chúng ta đều là hảo hán lục lâm đi trên giang hồ đã lâu, sao không đánh lại gia đinh của Bạch gia bảo trong rừng được? Các ngươi đi giang hồ kiểu gì vậy? Hiện tại tình huống bên ngoài doanh trại hoàn toàn mù tịt, ngay cả hiện tại quân Bạch gia bảo đang làm cái gì cũng không tra xét được, các ngươi xem mình phế vật thế nào?"
Tiểu đội trưởng ngồi xung quanh bên người hắn, chỉ ngoan ngoãn bị rầy la, cũng cảm thấy rất mất mặt.
Đánh trận bình thường không được thì cũng có lý do, dù sao mọi người cũng đều là lục lâm, không phải xuất thân quân đội, đánh chính diện thua cũng có cái cớ, nhưng lần này lại bị thua trên phương diện kê minh cẩu đạo sở trường nhất, vậy thì có phần không thể nào nói nổi rồi.
Một tiểu đội trưởng thấp giọng nói: "Đợi rạng sáng ngày mai, chúng ta không cần thủ đoạn gì nữa, trực tiếp đánh Bạch gia bảo con mẹ nó luôn đi."
Đại Hồng Lang trợn trắng mắt: "Đánh cái rắm, đội chúng ta chỉ có 1500 người, người của Bạch gia bảo cũng có 1000 kém không nhiều lắm, đánh chưa hẳn thắng được, phải đợi đại ca, nhị ca, tam ca, từ mấy phương hướng khác tới bao vây, bốn phía đánh một trận với chúng, mới có thể chắc ăn."
Hắn vừa mới nói xong câu đó, đột nhiên nghe được tiếng xé gió, một vật gì đen thui bay qua khu rừng, rơi bịch xuống bên người họ, thứ đen thui đó thoạt nhìn giống như một cái chày, phía trên còn có ngồi nổ đang cháy nhè nhẹ.
Mấy tiểu đội trưởng xung quanh ngạc nhiên nói: "Đây là cái gì?"
Đại Hồng Lang lại không nghĩ ngợi gì, tại chỗ lăn một vòng, chui vào bụi cỏ bên cạnh.
"Ầm!"
Lựu đạn nổ tung!
Bi sắt và mảnh sắt bắn ra tứ tung, mấy tiểu đội trưởng ngay cả đầu óc còn chưa kịp phản ứng gì, mấy người liền bị trúng ngã ra đất.
Đồng thời trong lúc đó, trong rừng cây khắp nơi vang lên tiếng lựu đạn nổ "ầm ầm ầm", chỉ chớp mắt ít nhất nổ mấy chục nơi.