Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 321 - Chương 321: Đại Nhân, Thời Đại Đã Thay Đổi

Chương 321: Đại nhân, thời đại đã thay đổi Chương 321: Đại nhân, thời đại đã thay đổi

Đại Hồng Lang vừa mới lăn vào bụi cỏ liền nghe được tiếng nổ mạnh, tiếp theo chính là vài tên tiểu đội trưởng đều ngã xuống, trong bụng hắn mắng thầm: không xong rồi, là loại mìn kỳ lạ lần trước, vừa nổ tung sẽ giết chết một loạt người xung quanh.

Chết tiệt!

Không nghĩ tới đối phương còn có thứ này.

Có điều, thứ này lợi hại như vậy, khẳng định sẽ không nhiều.

Lần giao chiến trước, đối phương có hai người sắt, mỗi lần cũng chỉ có thể ném ra hai quả, kỳ thật nghĩ kỹ thì cũng không có gì mà sợ. Lão tử đợi thêm một tiếng nổ nữa, sẽ lập tức suất binh giết ngược ra ngoài...

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, liền nghe được trong rừng cây khắp nơi vang lên tiếng nổ.

"Ầm!"

"Ầm ầm ầm!"

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... mười tiếng... hai tiếng...

Trong rừng cây khắp nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Các tặc binh vốn đang nghỉ ngơi, đâu ngờ trong doanh trại đột nhiên rơi vào trong cơn mưa lựu đạn bạo tạc, đây thực sự là đang ngủ ngon giấc đột nhiên bị đánh, con mẹ nó ai mà đỡ được.

Các "đại hiệp" tựa trên cây, ngủ với tư thế rất bố láo, trước ngực bị bi sắt bắn trúng bụp bụp, người ngã xuống, bị chết không thể chết lại.

Có một số tặc nhân vốn nằm ngủ trong bụi cỏ, diện tích tiếp đạn nhỏ nên không có việc gì. Thế nhưng nghe được không xa vang lên tiếng nổ mạnh, họ phản xạ có điều kiện nắm lấy đao rồi nhảy dựng lên, còn nổi giận mắng: "Quân địch tập kích à?"

"Ầm!"

Lại một quả tạc đạn bay tới nổ vang bên người, trong nháy mắt ngã xuống.

Tặc quân nhất thời tử thương thảm trọng.

Đại Hồng Lang nghe được tiếng nổ vang liên miên không ngừng, thấy xung quanh ánh lửa sáng rực bầu trời, sầm mặt lại: "Nhiều vậy sao? Tạc đạn lợi hại mà chúng không ngờ có nhiều như vậy? Hỏa dược không cần tiền sao? Mẹ nó!"

Lúc này hắn mới phát hiện, thực lực của đối phương quả nhiên là thâm bất khả trắc.

Tên gọi là Sấm Tướng kia có lẽ nói đúng, phía sau Bạch gia bảo còn có thế lực rất đáng sợ đang chống lưng cho chúng, không nên qua loa chạy đến đối địch với Bạch gia bảo.

Trong lúc ngủ gặp tập kích, ngay cả biên quân tinh nhuệ cũng phải nát, càng đừng nói lưu khấu, sau một đợt lựu đạn oanh tạc, chủ lực tặc quân đã choáng váng, không còn chiến ý, phần lớn bắt đầu chạy tán loạn về hướng ngược lại.

Chúng không đứng lên không sao, vừa đứng lên, diện tích tiếp đạn liền lớn hơn.

Trình Húc làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy, liền rống lên: "Hỏa súng binh, nổ súng!"

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"

Một loạt Toại phát thương nổ súng...

Đám tặc quân chạy trốn phía sau trúng đạn, ngã xuống phía trước, trong nháy mắt lại ngã một loạt.

Hỏa súng binh của thôn Cao Gia ngoại trừ mười Tam nhãn thần súng binh ban đầu từng tham gia thực chiến, tất cả đều là tân binh, mặc dù đã cố gắng huấn luyện liễu mấy tháng nhưng vẫn là tân binh.

Sau đợt bắn đầu tiên, đám tân binh vội vàng bắt đầu nạp đạn cho đợt thứ hai.

Lúc này họ mới phát hiện, nạp đạn khi thực chiến thật đúng là khác hoàn toàn so với nạp đạn khi huấn luyện.

Lúc huấn luyện tâm lý ổn định, khi nạp đạn tay sẽ không run. Nhưng khi thực chiến, nghĩ đến địch nhân đang bỏ chạy, nếu như mình nạp đạn xong sớm một chút thì có thể khai hoả được sớm hơn, quân địch sẽ không chạy thoát...

Vừa nghĩ như vậy, động tác nạp đạn sớm đã được dày công tôi luyện, không biết vì sao lại không thuần thục nữa, chân tay lúng túng, một hỏa súng binh cầm bao hỏa dược đổ vào nòng súng không ngờ đổ hụt, đổ hết ra đất.

Một hỏa súng binh khác bên cạnh khi lấy bao hỏa dược ra, tay run run làm rớt bao hỏa dược, hắn vội vàng ngồi xổm xuống để nhặt, kết quả mông cong lên đụng phải đồng đội phía sau, đồng đội kia ngã xuống, lại húc ngã một đồng đội.

Trận hình hỏa súng binh trở nên hỗn loạn.

Trong lòng họ thầm kêu hỏng bét, khẳng định sẽ bị Hòa giáo viên đánh...

Lén nhìn Hòa giáo viên, thấy gã cũng không có ý muốn đánh người.

Trình Húc sao lại đánh họ được, đừng nói một loạt động tác nạp đạn phức tạp của hỏa súng, coi như chuyện đơn giản như kéo cung bắn tên, tân binh lần đầu lên chiến trường đều cũng có khả năng làm lộn xộn, việc này rất bình thường.

Gã lại có thể thấy được nhiều hơn.

Lúc này trong lòng gã còn đang thầm may mắn, may mà những tân binh này lần đầu tiên lên chiến trường thì đụng phải tình huống quân địch đang chạy trốn đưa lưng về phía họ, họ hoảng loạn nhiều lắm chỉ là để quân địch chạy thoát, mà sẽ không bị nguy hiểm cho tính mệnh của mình.

Nếu vừa bắt đầu liền đụng phải kỵ binh Kiến Nô mạnh mẽ xông về phía mình, vậy thì tân binh mới thật sự hoảng như chó, sau khi bắn đợt một, tay run rẩy nửa ngày không nạp được phát thứ hai, cuối cùng hơn phân nửa sẽ vĩnh viễn không thấy được mặt trời ngày mai.

Trình Húc phấn chấn, lớn tiếng cười mắng: "Hoảng cái mẹ gì, quân địch đang bỏ chạy, các ngươi sợ cái rắm, ổn định hết cho lão tử."

Nghe gã nói có ý cười, các hỏa súng binh tinh thần cũng phấn chấn: "Hòa giáo viên không tức giận, đúng rồi, thoải mái hơn, sợ cái quần gì, chúng ta rõ ràng là chiếm thượng phong mà.

Lấy lại bình tĩnh, động tác trên tay lúc này mới trở nên nhanh nhẹn.

Thời gian 30 lần chớp mắt hoàn thành nạp đạn họ vẫn làm được, chỉ cần không hoảng hốt... không cần hoảng.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"

Các hỏa súng binh đã bắn đợt thứ hai rồi.

Đám tặc quân đã chạy được thời gian 30 lần chớp mắt, cuối cùng vẫn có không ít tên chạy thoát được, chỉ có số ít chạy chậm lưng bị trúng đạn, ngã xuống.

Trình Húc cũng không đuổi theo, lớn tiếng hạ lệnh: "Được rồi, trường mâu binh từ từ đi tới, thấy tên nào trọng thương trực tiếp cho một thương, giúp nó quy thiên, thấy tên nào bị thương nhẹ và không bị thương thì bắt đi lao động cải tạo."

Mâu trận của dân đoàn bắt đầu đẩy mạnh về phía trước...

Vẫn duy trì trận hình, từ từ đi vào "doanh trại lưu khấu" vừa rồi bị nổ tanh bành, chỉ thấy trong doanh trại cảnh tượng hết sức thê thảm, khắp nơi là thi thể của lưu khấu. Sau khi bị gần trăm quả lựu đạn nổ tung, lại bị Toại phát hỏa thương bắn loạn xạ, có thể nào không thảm sao?

Ngay cả Trình Húc cũng không khỏi thầm than: hỏa khí thực sự là lợi hại!

Gã chỉ là một tuần kiểm nho nhỏ, trước đây chỉ thấy qua đại chiến vũ khí lạnh, thật sự vẫn chưa tiếp xúc qua hỏa khí quy mô quá lớn, điều này đối với gã mà nói, coi như là mở rộng tầm mắt một lần. Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của tặc quân bị hỏa khí "cày nát", Trình Húc cũng phải nói một tiếng: đại nhân, thời đại đã thay đổi.

Các trường mâu binh nhìn thi thể ngổn ngang trên mặt đất, cũng không khỏi nghị luận: "Trông kinh khủng quá, chúng ta chưa ra tay, mà tặc binh đã bị đánh thành như vậy rồi."

"Cái này... về sau không khéo chúng ta cũng sẽ không phải ra tay nữa nhỉ?"

"Ta cũng muốn làm hỏa súng binh! Bằng không thì muốn lập công cũng không có cơ hội."

Người này vừa dứt lời, trong đống thi thể trên mặt đất đột nhiên một tên "đại hiệp" nhảy ra, vung một thanh "Yển Nguyệt đao" trong tay, thì ra là phía trên cọc gỗ buộc một cây Yêu đao.

Hắn chém một đao vào mặt các mâu binh.

Mâu binh vừa rồi còn đang nói bởi vì thất thần, không kịp phản ứng nên giật mình, nhưng phía sau hắn đã có bóng người nhoáng lên, Trình Húc lách mình tới, nghiêng người chém vào góc chết công kích của Yển Nguyệt đao, Yêu đao trong tay liền đâm vào eo "đại hiệp" kia.

Mũi đao đâm vào từ bụng xuyên qua lưng, đại hiệp kêu thảm thiết một tiếng, phun máu ngã xuống đất.

Trình Húc vỗ tay, chỉ vào trường mâu binh lớn tiếng mắng: "Xốc lại tinh thần hết đi, quét dọn chiến trường rất nguy hiểm, con mẹ nó đừng để thắng trận lại bị mất mạng."

Bình Luận (0)
Comment