Huyện thành Trừng Thành, thoáng cái liền trở nên náo nhiệt.
Lão bách tính nhận được tin tức tất cả đều tụ tập về nha môn.
"Hôm nay diễn ra sự kiện gì vậy?"
"Ngươi còn chưa biết sao? Vừa rồi huyện tôn đại nhân phái người tới thông báo, ngày hôm nay ăn lễ."
"Tết âm lịch còn có hơn mười ngày nữa mới tới mà, ngày hôm nay là lễ gì?"
"Lễ hội Thiên Tôn cơm khoai tây thịt sấy."
"Lễ gì lạ quá vậy?"
"Tên dài nữa."
Lão bách tính ở huyện thành đúng là chưa trải sự đời, nếu như là lão bách tính của thôn Cao Gia hiện tại khẳng định đã đoán ra bảy tám phần rồi, nhưng lão bách tính huyện thành còn chưa biết Thiên Tôn lắm trò thế nào, sau này tiếp xúc nhiều với Thiên Tôn vẫn còn phải chậm rãi học tập thêm.
Gần vạn lão bách tính ùa tới trên quảng trường, lập tức đã ngửi được mùi thơm nồng đậm.
Huyện tôn đại nhân Lương Thế Hiền giống như phát cháo tế dân trước đây, ngồi ở phía sau giám sát mọi hoạt động, phía trước là đám đông nha dịch, bang nhàn, còn có dân phu đang đem hạt cơm khổng lồ, vật màu vàng kỳ lạ khổng lồ, miếng thịt khổng lồ trong một cái thìa khổng lồ ra băm rồi trộn lại với nhau, sau đó lại đưa cho người xếp hàng đầu tiên.
Người phía trước cầm lấy đũa đưa vào trong miệng, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc: "A, ngon lắm..."
"Thơm quá!"
"Thịt sấy và cơm đều thơm quá, thứ màu vàng này là cái gì vậy? Ăn ngon lắm."
"Thiên Tôn vừa rồi hạ pháp chỉ, thứ màu vàng này gọi là khoai tây, là một loại cây nông nghiệp rất mới, bảo sau này nếu chúng ta có được hạt giống, nhất định phải trồng nó."
"Ờ, nhưng hạt giống của thứ này lấy ở đâu?"
"Nghe nói Tây An có!"
"Đợi lần tới Hình Hồng Lang thu đồ thêu của chúng ta đưa đến Tây An, lại mua hạt giống khoai tây trở về."
"Hắc, được rồi, ta cũng muốn trồng thử xem, thứ này ăn ngon thật."
Loại chuyện phổ biến cây trồng mới này, biện pháp tốt nhất chính là để cho họ ăn thử, ăn một lần là có thể giải quyết tất cả nghi hoặc.
Lúc này Lương Thế Hiền an bài một nhóm người khác, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho đội ngũ Vương Thừa Ân.
Đội ngũ Vương Thừa Ân có tới 1500 người, nhân số này muốn ăn cái gì thật đúng là không ít, người của Lương Thế Hiền liều mạng băm băm, đem hạt cơm và những cục to đều băm nhỏ ra, bỏ vào trong một cái thùng to, sau đó để dân phu dùng xe đẩy thùng cơm đi ra ngoài thành, đi về hướng doanh trại của Vương Thừa Ân.
Vương Thừa Ân vừa nghe được trong huyện thành phát ra tiếng hoan hô kỳ quái, đang không rõ lắm những người này đang giở trò gì, đột nhiên thấy cửa thành mở, lượng lớn xe chạy ra, trên xe chở đầy là thức ăn thơm ngào ngạt.
Điều này làm cho hắn "ơ" một tiếng.
Lương Thế Hiền đi tới trước mặt hắn, mỉm cười: "Tướng quân đường xa mà đến, còn phải đến huyện Hợp Dương tiễu phỉ, gánh nặng đường xa, bách tính bản huyện cảm tạ ơn đức tiễu phỉ của tướng quân, cố ý chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, khao toàn quân."
Vương Thừa Ân sửng sốt, còn có loại chuyện tốt này?
Quan binh bọn ta đi đến đâu, lão bách tính luôn tránh không kịp, cho nên mình mới hạ lệnh không cho phép tiến vào huyện thành, để tránh làm sợ hãi bách tính trong thành, không nghĩ tới những bách tính này lại còn tặng cơm cho mình, việc này... thật đúng là...
Hơi cảm động!
Lương Thế Hiền: "Ông trời đang nhìn đấy, tướng quân mau nhận lấy đi."
Vương Thừa Ân ôm quyền: "Vậy từ chối thì bất kính rồi."
Hắn ra lệnh một tiếng, 1500 binh sĩ liền bu tới, nhận lấy thùng chứa đầy cơm khoai tây từ trong tay dân phu, chỉ ngửi thôi sắc mặt họ liền thay đổi: "Thơm quá!"
"Đây... đây là cơm trộn thịt băm..."
"Xem kìa, hạt thịt sấy rất to, thịt này mùi thơm thật."
"Còn có thứ gì màu vàng rất lạ, không biết là gì."
Thân binh bưng cho Vương Thừa Ân một bát: "Tướng quân, ngài nếm thử, cơm này thật sự là ngon hết nước chấm."
Vương Thừa Ân cũng không thiếu ăn như binh lính bình thường, mấy thứ thịt khô hắn ăn chán rồi, nhưng vừa ăn vào một miếng cũng kinh ngạc.
Cơm này hương vị quá phong phú, nó chính là kết tinh của công nghệ hậu thế, bên trong bỏ thêm đủ thứ gia vị như muối, bột ngọt, nước cốt gà, chỉ sợ ngay cả đầu bếp làm ra món cơm này cũng không biết được.
- Giải thích, Ý đầy đủ đoạn này lên án thực trạng ở Trung Quốc lạm dụng khoa học công nghệ quá nhiều vào chế tạo thực phẩm, có những gia vị hoàn toàn làm giả bề ngoài giống đáng kinh ngạc. Người Việt Nam ai cũng thể nghiệm được sự lợi hại của Trung Quốc trong vấn đề làm giả thực phẩm. Hết giải thích.
Vương Thừa Ân kinh ngạc nói: "Cơm này ăn ngon quá! Thứ màu vàng này chắc là khoai tây, ta cũng từng ăn ở Tây An, thế nhưng chỉ ăn khoai tây luộc thôi, không nghĩ tới sau khi băm nhỏ ra trộn với cơm lại ngon như vậy... Bên trong lại trộn thêm thịt sấy khô, quả thật hoàn mỹ."
Lương Thế Hiền mỉm cười: "Sau này tướng quân trở về, không ngại bảo các Vệ sở binh cũng trồng khoai tây đi, nếu phương pháp thoả đáng sản lượng sẽ rất cao, cũng có tác dụng rất lớn để giảm bớt nạn đói."
Vương Thừa Ân gật đầu: "Nếu Lương đại nhân cũng nói như vậy, bản tướng quân đương nhiên cũng muốn thử một lần."
Hắn quay đầu, nhìn thấy bộ dạng các binh sĩ ăn rất thoả mãn, không khỏi thở dài: "Lần này xuất chinh, các binh sĩ đói bụng, mỗi người sĩ khí giảm sút, bản tướng quân còn lo lắng vấn đề tác chiến, không ngờ ở huyện Trừng Thành có thể ăn được một bữa ngon như thế, sĩ khí các binh sĩ cũng tốt hơn, chuyến này đi huyện Hợp Dương, nhất định nhất chiến công thành, bắt Phiên Sơn Nguyệt về Tây An hỏi tội."
Lương Thế Hiền: "Vậy xin nhờ tướng quân rồi."
Hai người vừa mới nói đến đây, đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa "cộc cộc" vang lên, một con khoái mã từ hướng tây nam chạy tới như điên, kỵ sĩ trên ngựa vừa chạy vừa rống to: "Thư khẩn tám trăm dặm, thư khẩn tám trăm dặm... tuần phủ Thiểm Tây... có lệnh... mời Vương tổng binh tiếp lệnh..."
Vương Thừa Ân kinh ngạc, lớn tiếng nói: "Bản tướng quân ở đây, ngươi có lệnh gì? Qua đây nói xem."
Kỵ sĩ trên ngựa chạy tới như điên, đến trước mặt Vương Thừa Ân rồi, ngay cả động tác xuống ngựa cũng không thèm làm, cứ thế lăn xuống ngựa, bất chấp đau đớn bò dậy, vội vàng nói: "Ngày 27 tháng 10, Kiến Nô binh phân ba đường, một đường đánh vào Đại An khẩu, tham tướng Chu Trấn tử vong, một đường đánh vào Long Tỉnh quan, một đường đánh Hồng Sơn khẩu, tham tướng Trương An Đức bại trốn, Trương Vạn Xuân hàng, Kế Châu bị vây, tháng 11, kinh sư giới nghiêm..."
"Tháng 11, Hoàng Đài Cát tự mình đốc quân đánh vào Long Quan, lấy Mông Cổ Khách Nhĩ Thấm Đài cát là Bố Nhĩ Cát Đồ làm hướng đạo, phá được Hồng Sơn khẩu. Biệt tướng công phá Đại An khẩu, hội họp tại Tuân Hóa. Tổng binh Sơn Hải quan Triệu Suất Giáo tới viện trợ, chết trận tại Tuân Hóa, toàn quân bị diệt. Tuần phủ Vương Nguyên Nhã, thôi quan Bảo Định Lý Hiến Minh, thôi quan Vĩnh Bình Hà Thiên Cầu, tri huyện Tuân Hóa Từ Trạch, tiền nhiệm tri huyện Vũ Khởi Tiềm, dựa vào thành chống cự, thành phá chết hết."
Nghe những tin tức này, Vương Thừa Ân biến sắc: "Kinh sư nguy hiểm rồi."
Kỵ sĩ nói: "Triều đình hạ lệnh đốc phủ các nơi khẩn cấp cần vương... Tuần phủ đại nhân gọi Vương tổng binh lập tức về Tây An, hội họp với tổng binh bốn trấn khác là Ngô Tự Miễn, Vưu Thế Lộc, Dương Kỳ, Dương Gia Mô, cùng nhau bảo vệ kinh sư."
Vương Thừa Ân thiếu chút nữa đánh rơi bát cơm trên tay: "Nếu như bản tướng quân đi rồi, Hợp Dương Phiên Sơn Nguyệt thì làm sao? Hiện tại tên kia đang giơ cờ hiệu của quan binh, làm xằng làm bậy ở huyện Hợp Dương."