Tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân sinh ra tại danh môn.
Tổ tiên Vương Hữu, là công thần đi theo Minh Thành Tổ Chu Đệ lúc Tĩnh Nan, thụ phong Thanh Viễn Hầu.
Vương Thừa Ân 18 tuổi đã kế thừa chức vị thế tập chỉ huy thiêm sự Tây Ninh vệ, vẫn luôn ở biên cảnh tác chiến với du kỵ binh của dân tộc thiểu số. Mặc dù chưa lập đại công lao kinh thiên động địa gì, nhưng cũng chưa bao giờ phạm phải sai lầm gì, có thể xem như một tướng lĩnh rất ổn định.
So sánh với loại rác rưởi như tổng binh Duyên Tuy Ngô Tự Miễn, hoàn toàn không cùng cấp độ.
Sau khi Dương Hạc lên làm tam biên tổng đốc, vì mau chóng đối phó với quân khởi nghĩa nông dân, liền điều Vương Thừa Ân ra khỏi biên cảnh, bổ nhiệm làm tổng binh Thiểm Tây, để hắn phối hợp với tuần phủ Thiểm Tây Lưu Quảng Sinh, mau chóng giải quyết vấn đề lưu khấu trong cảnh nội Thiểm Tây.
Vương Thừa Ân cũng không phụ kỳ vọng của hắn, vào mấy tháng trước đã đại phá tặc Hợp Dương Phiên Sơn Nguyệt, khiến Phiên Sơn Nguyệt ngoan ngoãn tiếp nhận chiêu an, mới có chuyện "lưu tặc về quê" kia.
Lý Đạo Huyền thấy người này tới huyện thành cũng phải tập trung sự chú ý vào.
Cũng may!
Người này coi như quy củ, cũng không để mặc binh linh quấn nhiễu dân chúng như du kích Lý Anh lần trước, binh sĩ dưới quyền hắn quản hạt cũng không tệ lắm, đóng quân bên ngoài huyện thành, không tiến vào huyện thành lung tung.
Vương Thừa Ân thấy xung quanh huyện thành Trừng Thành có làm vài con đường xi măng, kéo dài về mấy phương hướng xung quanh, cũng không khỏi thầm nghĩ: huyện Trừng Thành này xảy ra chuyện gì? Đang hạn hán, còn có năng lực làm đường quy mô lớn vậy?
Lương Thế Hiền: "Không biết Vương tướng quân đi tới bản huyện là có chuyện gì?"
Đầu óc đang tơ tưởng thì huyện lệnh Lương Thế Hiền từ trong thành đi ra đón, hai người chào hỏi mấy câu nhàm chán cho xong, mới đi vào chủ đề chính.
Vương Thừa Ân thở dài: "Ta chỉ đi ngang qua nơi này, trời sắp tối rồi, binh sĩ đều đã mệt mỏi, định bụng hạ trại nghỉ ngơi một đêm bên cạnh huyện thành, sáng sớm ngày mai sẽ nhổ trại, tiếp tục hành quân."
Lương Thế Hiền ngạc nhiên: "Tướng quân là muốn đi phía đông?"
"Ừm!" Vương Thừa Ân sắc mặt khó coi: "Muốn đi huyện Hợp Dương phía đông, Phiên Sơn Nguyệt kia lại muốn thu thập rồi."
Lời này khiến Lương Thế Hiền cũng cảnh giác: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Thừa Ân nói: "Ngươi cũng biết, mấy tháng trước, bản tướng quân đánh cho Phiên Sơn Nguyệt một trận, khiến hắn ngoan ngoãn nhận chiêu an, tổng đốc đại nhân cho hắn một chức quan thủ bị Hợp Dương, xem như là ổn định hắn rồi."
Lương Thế Hiền gật đầu: "Việc này hạ quan cũng biết, khi hắn giải tán bộ hạ, đám lưu khấu về quê này cũng mang đến không ít phiền phức cho bản huyện."
Nghe đến đó, Lý Đạo Huyền cũng không khỏi thầm mắng: ngươi nói có vẻ khách khí quá rồi! Sao lại chỉ là một chút phiền phức, nói phiền toái rất lớn còn nhẹ, làm hại ta liên tục chuyển tầm nhìn, APM thiếu chút nữa luyện đến hơn 300 rồi, sử ra găng tay Vô Cực mấy lần, dân đoàn thôn Cao Gia, phạm nhân, đại dân đoàn của Bạch Diên cũng phải mấy lần ra tay, cuối cùng cũng thu phục đám "lưu khấu về quê" này.
Vương Thừa Ân nói: "Phiên Sơn Nguyệt này mọc cái đuôi, ngoan ngoãn làm thủ bị Hợp Dương mấy tháng, thế nhưng tặc chính là tặc, không được bao lâu, lại bắt đầu chứng nào tật nấy, bỏ mặc bộ hạ dưới trướng mình bắt chẹt hương thân, cướp bóc lương dân, cách thức như tên du kích Lý Anh kia. Huyện lệnh Hợp Dương bị tức muốn chết, báo chuyện này lên Tây An, tuần phủ đại nhân nghe qua cũng rất tức giận."
Lý Đạo Huyền: thì ra ngươi cũng biết du kích Lý Anh giống tặc sao?
Hắn chỉ ở trên trời thổ tào, Lương Thế Hiền lại trực tiếp ở trước mặt Vương Thừa Ân thổ tào: "Loại người như Du kích Lý Anh, quả thật chính là sỉ nhục của Đại Minh ta! Làm quan làm như tặc tử vậy, Còn có tổng binh Duyên Tuy Ngô Tự Miễn kia, việc đầu cơ trục lợi quân lương quân mã thậm chí truyền đến cả tai của bản quan. Phiên Sơn Nguyệt học theo họ, cũng không ngoài ý liệu của bản quan chút nào, loại tặc tử này phải nên mau chóng bắt giữ xử lí."
Vương Thừa Ân thở dài: "Nói chung, không thể để hắn tiếp tục làm như vậy, cho nên tuần phủ đại nhân mệnh lệnh bản tướng quân đến huyện Hợp Dương trước, bắt giữ Phiên Sơn Nguyệt, áp giải đến Tây An chờ tuần phủ đại nhân xử lý."
Lý Đạo Huyền khinh miệt một tiếng, diễn xuất của Lý Anh, Ngô Tự Miễn, Phiên Sơn Nguyệt không khác nhau lắm, thế nhưng Lý Anh và Ngô Tự Miễn không ai quản, Phiên Sơn Nguyệt này lại "bắt về Tây An", từ nơi này có thể thấy được, mệnh quan triều đình làm chuyện xấu có thể bị truy cứu hay không, không chắc chắn có quan hệ với bọn họ làm chuyện xấu gì, quan trọng nhất là "có hậu trường hay không".
Lý Anh và Ngô Tự Miễn có hậu đài, cho dù làm chuyện xấu cũng không sao cả.
Phiên Sơn Nguyệt này là một tướng tặc được chiêu an, không có hậu trường, cho nên hắn học võ quan triều đình khác làm điều ngang ngược, đương nhiên sẽ bị "bắt giữ xử lí".
Mẹ nó!
Chó đẻ!
Lý Đạo Huyền chỉ muốn mắng chửi.
Lương Thế Hiền thở dài: "Bản quan chỉ có thể chúc Vương tướng quân kỳ khai đắc thắng, có thể mau chóng bắt Phiên Sơn Nguyệt kia về quy án."
Vương Thừa Ân gật đầu, coi như chào hỏi xong với Lương Thế Hiền, sau đó dẫn tâm phúc gia đinh quay trở về doanh trướng, cũng không vào huyện thành quấy rầy.
Lý Đạo Huyền thấy hắn trị quân thanh minh, chính trực công chính, loại võ tướng thế này, tại Minh Mạt hình như cũng không có nhiều lắm.
Tầm nhìn lướt qua bầu trời quân doanh của Vương Thừa Ân, thấy binh sĩ trong quân ăn uống rất kém, cũng chỉ bánh khô miễn cưỡng có thể lấp đầy bụng, ăn một miếng uống một ngụm nước trắng...
Rất thảm!
Nhưng thảm như vậy, còn có thể làm được không phạm lương dân, không bắt chẹt các phú hộ trong huyện Trừng Thành cung cấp đồ ăn thức uống cho họ, vậy nên càng khiến người tâm sinh hảo cảm.
Thôi thì, tặng cho hắn một bữa ăn ngon.
Lý Đạo Huyền thường hay tổ chức lễ hội kỳ quái cho các thôn dân Cao Gia, như "Lễ hội Thiên Tôn đột phát ý tưởng","Lễ hội lẩu Thiên Tôn", lần trước sau khi cho Tạo Oanh ăn Bát Đại Oản, thức ăn dư ra cũng thưởng cho các thôn dân Cao Gia, hưởng một cái "Lễ Bát Đại Oản Thiên Tôn".
Nhưng y còn chưa tổ chức cho trên vạn lão bách tính của huyện thành một cái lễ đàng hoàng.
Suy nghĩ một chút, vậy thì thừa dịp cơ hội này làm đi.
Y chuyển "điểm chú ý" đến trên người Lương Thế Hiền, thấy hắn trở về trong nha môn, liền in một tờ giấy rồi thả xuống trước mặt Lương Thế Hiền: "Nửa giờ sau, ta sẽ cho lão bách tính cả huyện thức ăn ngon, ngươi triệu tập dân phu, chuẩn bị đồ ăn xong, đưa cho quân Vương Thừa Ân một phần đi."
Lương Thế Hiền vội vàng hướng lên không trung hành lễ: "Thiên Tôn nhân thiện!"
Lý Đạo Huyền lấy điện thoại ra và đặt đồ ăn.
Vừa mới chuyển đến khu biệt thự núi Chiếu Mẫu, còn chưa quá quen thuộc dịch vụ bán đồ ăn xung quanh, tiện tay tìm kiếm, ơ, tìm được một cửa hàng "cơm khoai tây thịt sấy Thổ Gia", cơm thơm ngon trộn với khoai tây và thịt sấy thái lựu, nhìn đã muốn ăn rồi.
Thời Minh Mạt, khoai tây là thứ còn chưa phổ biến, phần lớn người tây bắc còn chưa được ăn, vậy để cho mọi người mở mang tầm mắt đi. Tiện thể, coi như thử nghiệm phổ biến khoai tây, để cho mọi người sớm giác ngộ ra nó ăn ngon, sau đó mới chịu đi trồng.
Đặt hàng!
Nửa giờ sau, cơm khoai tây được giao đến.
Lý Đạo Huyền cầm cái thìa, múc một thìa đầy rồi đặt xuống quảng trường đằng trước cửa nha môn huyện.
Các dân phu đã được Lương Thế Hiền bố trí từ trước liền ào lên, dùng các loại dụng cụ đem hạt cơm, khoai tây, thịt sấy cắt thành từng miếng nhỏ, rồi lại một lần nữa trộn chung vào bát, sau đó phát cho mọi người trong huyện thành.