Ánh mắt của Lương Thế Hiền lập tức rơi vào cây hỏa súng trong tay Bạch Diên, đó là một cây hỏa súng có nòng súng rất dài, vừa nhìn cơ quan liền cảm giác được nó rất phức tạp.
Lấy dự trữ tri thức khoa học của Lương Thế Hiền, không nhận ra cũng không hiểu.
Hắn chỉ con chim chết trên mặt đất: "Đây là Bạch tiên sinh bắn?"
Bạch Diên vừa nói đến đây liền đắc ý, lại nở nụ cười: "Ha ha ha, đúng vậy, chính là tại hạ bắn, xa trăm bước, tại hạ một súng trúng đích chim bay, ha ha ha, môn Xạ trong quân tử lục nghệ này, cả thiên hạ không còn ai có thể so sánh với tại hạ rồi, ha ha ha ha."
Lương Thế Hiền thầm nghĩ trong lòng: hình như không đúng chỗ nào thì phải? môn Xạ trong quân tử lục nghệ chỉ đơn thuần tùy tiện cầm một đồ vật để bắn sao?
Ta phải tỉ mỉ ngẫm lại.
Lương Thế Hiền học phú ngũ xa lập tức ở trong đầu bật mode kiểm tra tư liệu, thư tịch cổ đại, thành ngữ cổ đại, giải thích danh từ cổ đại, giống như đèn kéo quân lướt qua trong đầu, đột nhiên "đinh" một tiếng, ngừng lại trên một cuộn thẻ tre.
[Chu Lễ . Địa Quan Toà Đồ . Bảo Thị], cái gọi là "Xạ", chia làm năm mục: Bạch thỉ, tham liên, diệm chú, tương xích, tỉnh nghi.
Phương diện này không chỉ chủ yếu chú ý đến của kỹ thuật cung tiễn, còn có yêu cầu lễ nghi khi bắn tên.
Cái đó và hỏa súng bắn "đoàng đoàng đoàng" cách nhau cực kỳ xa.
Hắn đang chuẩn bị thổ tào, lại thấy Bạch Diên giơ hỏa súng trong tay lên, tiến hành thuần thục động tác nạp đạn, sau đó giơ súng lên, lại nhắm vào một con chim đang bay trên bầu trời đằng xa.
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên, con chim kia lại từ trên bầu trời rơi xuống.
Bạch Diên hoan hô một tiếng, nhặt lên con chim lúc trước rơi vào mũ của Lương Thế Hiền, lại nhét vào trong tay Lương Thế Hiền: "Chim vừa mới bắn rơi tặng cho huyện tôn đại nhân, tại hạ đi nhặt con kia."
Nói xong, nhanh chân bỏ chạy, bộ bạch y bị hắn hất ra đằng sau, tay áo thướt tha, trong nháy mắt chạy mất dạng.
Lương Thế Hiền tay trái cầm con chim chết, tay phải vươn tới trước: "Này, đừng chạy! Bản quan tới nói chuyện chính sự với ngươi mà, ngươi muốn chạy đi đâu?"
Hắn vội vàng nhấc vạt áo quan phục lên, nhanh chân đuổi theo, không ngờ hắn còn chạy nhanh lắm, đạp đạp đạp liền đuổi theo Bạch Diên.
Điểm Đăng Tử Triệu Thắng đang từ hướng ngược lại đi tới, vừa đi còn vừa giơ tờ giấy trong tay: "Huyện tôn đại nhân, ngài tới đúng lúc lắm, lưu dân chúng tôi từ huyện Thanh Giản tới, muốn xin ngài chuyển hộ tịch đến Trừng Thành... loại chuyện này đối với ngài mà nói, hẳn là dễ như trở..."
Xoát!
Lương Thế Hiền lướt qua bên người Triệu Thắng, trong nháy mắt chạy rất xa.
Triệu Thắng: "Này, huyện tôn đại nhân chờ tại hạ một chút, tại hạ có chuyện quan trọng muốn nói với ngài..."
Hắn cũng chạy đuổi theo.
Lần này chạy xa đến hơn 200 bước, Bạch Diên nhặt lên con chim đã chết, cười ha ha.
Lương Thế Hiền đuổi theo tới, ôm lấy cánh tay Bạch Diên: "Phù, mệt chết bản quan rồi, ngươi đừng chạy lung tung nữa, bản quan muốn nói chuyện chính sự với ngươi."
Triệu Thắng phía sau cũng đuổi tới: "Phù... huyện... tôn đại... nhân... tại hạ... có chuyện quan... trọng..."
Ba thư sinh tụ lại cùng một chỗ.
Ngươi nói ta nói, mồm năm miệng mười nói một hồi, rốt cuộc đều nói rõ ràng chuyện của ba người.
Yêu cầu của Triệu Thắng quả thật là một việc nhỏ, cũng không khó khăn.
Mặc dù Minh triều quản lý hộ tịch của lão bách tính vô cùng nghiêm ngặt, thế nhưng quan phủ cũng tiến hành qua rất nhiều lần di dời lớn, triều đình đối với việc di chuyển nhân khẩu từng có "Án lệ thao tác cho phù hợp".
Sửa chữa hộ tịch cho lượng lớn "di dân" cũng không phải việc khó, dù sao thì đối với Lương Thế Hiền mà nói không khó.
Mà chuyện của Lương Thế Hiền nói lại tương đối vướng tay chân.
Tổng binh năm trấn vào kinh cần vương, thực lực quân sự của triều đình tại khu vực tây bắc giảm đi, như vậy, lưu khấu khẳng định sẽ càng thêm hoành hành.
Những nơi cách cách huyện Trừng Thành xa xôi thì thôi, nhưng Phiên Sơn Nguyệt ngay tại huyện Hợp Dương, gần như vậy, đây chính là một phiền toái rất lớn. Hơn nữa bây giờ hắn còn có thân phận quan viên của triều đình, sau khi được chiêu an phong làm "thủ bị Hợp Dương", đối phó người này không thể công khai được.
Bạch Diên nói: "Huyện tôn đại nhân, đối với chuyện của Phiên Sơn Nguyệt, ngài có cái nhìn thế nào?"
Lương Thế Hiền nói: "Bản quan nghĩ mãi cũng không có biện pháp nào tốt. Phiên Sơn Nguyệt là 'thủ bị Hợp Dương', mà bản quan lại là huyện lệnh Trừng Thành, không có quyền đi quản việc của Hợp Dương, Phiên Sơn Nguyệt kia nếu làm loạn trong huyện Hợp Dương, bản quan không nhúng tay vào được, chỉ có thể đề phòng ở nơi giao giới hai huyện, nếu hắn qua đây làm loạn, vào trong huyện Trừng Thành chúng ta, bản quan cũng có thể phái ra tuần kiểm Phương Vô Thượng và dân đoàn giao chiến với hắn, thậm chí giết chết hắn, tiền trảm hậu tấu cũng có thể."
Bạch Diên: "Ý của Lương đại nhân cũng chính là, bảo tại hạ suất lĩnh dân đoàn canh giữ ở nơi giao giới hai huyện, chờ hắn tới?"
Lương Thế Hiền thở dài: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Bạch Diên lắc đầu: "Việc này cũng quá... ôi..."
Lương Thế Hiền cũng lắc đầu: "Quả thật quá... ôi..."
Hai người đang than thở, Lý Đạo Huyền lại có ý nghĩ khác, liền lên tiếng: "Nhất Diệp, ngươi đi nói chuyện với hai người kia đi."
Cao Nhất Diệp vội vàng chạy tới bên cạnh hai người: "Thiên Tôn có lệnh rồi."
Bạch Diên và Lương Thế Hiền đồng thời chấn động.
Cao Nhất Diệp chỉ vào Tuyến thang thương trên tay Bạch Diên: "Bạch tiên sinh, từ lâu Thiên Tôn đã ban thưởng cho ông thần vật, vật ấy có thể ngoài 200 đến 300 bước lấy tính mệnh của địch, sao ông không lợi dụng nó, thay trời hành đạo."
Bạch Diên bừng tỉnh: "Ơ, đúng rồi!"
Lương Thế Hiền vẫn còn ngớ ra: "Có ý gì?"
Bạch Diên cười khẩy một tiếng: "Lương đại nhân, Phiên Sơn Nguyệt kia hiện tại là mệnh quan triều đình, chúng ta không thể công khai chạy đến huyện Hợp Dương thu thập hắn, đúng không?"
Lương Thế Hiền: "Đúng vậy!"
Bạch Diên: "Vậy âm thầm thu thập hắn thì sao, trong rừng cây cách hắn mấy trăm bước, giơ khẩu tiên gia hỏa súng này lên, đoàng một tiếng giết chết hắn, sau đó lập tức chui vào khe núi trốn đi, ai có thể biết là chúng ta làm?"
Lương Thế Hiền: "Này này, làm như vậy... đó chính là ám sát, chẳng phải là quá mức vô pháp vô thiên rồi?"
Bạch Diên: "Vô pháp ta cũng nhận, hai chữ vô thiên này không thể nói được. Đây là pháp chỉ của Thiên Tôn ban xuống, cũng chính là thiên ý, há có thể nói vô thiên?"
Lương Thế Hiền giật mình.
Bạch Diên: "Trước kia khi Phiên Sơn Nguyệt làm tặc, bức ép lương dân, làm xằng làm bậy, hiện tại đã làm mệnh quan triều đình, nhưng vẫn tính chết không đổi, đánh cướp lương dân, cùng một giuộc với tên du kích Lý Anh kia, giết chết người như vậy, là vì thay trời hành đạo. Thiên Tôn đã hạ pháp chỉ rồi, huyện tôn đại nhân còn có cái gì mà do dự?"
Lương Thế Hiền nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Đúng thật."
Bạch Diên nói: "Lương đại nhân ngươi không thể rời khỏi huyện Trừng Thành, đây là quy củ của ngài thân là huyện lệnh triều đình, nhưng Bạch Diên ta thì không cần tuân thủ quy củ này, hắc hắc hắc, chuyện này, cứ chờ tin tức tốt của ta đi."
Lương Thế Hiền suy nghĩ một hồi, sau đó cũng hiểu rõ ràng.
Thiên đạo cao hay là pháp luật cao?
Nói thế chẳng phải vô ích sao?
Đương nhiên là thiên đạo cao!
Ngay cả hoàng đế cũng còn thấp hơn trời, hoàng đế lại có một cái tên, là "thiên tử", hắn nhìn thấy Thiên Tôn cũng phải gọi ba ba.
Nghe lời Thiên Tôn là chuẩn không sai.
"Người đâu, cầm giấy bút tới đây, bản quan muốn viết một phong thơ cho huyện lệnh Hợp Dương, bảo hắn hỗ trợ phối hợp."