Lý Đạo Huyền bưng một bát mì khô xào thịt bò, vừa đưa vào miệng vừa đặt điểm "chú ý" lên người Bạch Diên,"đi công tác" theo hắn.
Bạch Diên thân khoác bạch y, lưng đeo một cái hộp dài rất lớn, dẫn theo một đám gia đinh tâm phúc đi qua thôn Tuyền Câu, dọc theo quan đạo về hướng đông, đi tới địa giới huyện Hợp Dương.
Đoạn đường này Lý Đạo Huyền vẫn có tầm nhìn.
Bởi thôn Cao Gia ở vào giao giới giữa huyện Trừng Thành và huyện Hợp Dương, cho nên tầm nhìn của y thật ra đang đồng thời mở rộng về hai huyện Trừng Thành và huyện Hợp Dương.
Từ lâu đã có thể thấy được một khu vực rộng lớn của huyện Hợp Dương, thậm chí có thể thấy được không ít thôn trang và trấn nhỏ, nhưng chỉ một huyện Trừng Thành còn chưa chơi rõ ràng, Lý Đạo Huyền sẽ không vội vã thò tay qua huyện Hợp Dương.
Hiện tại Bạch Diên đi huyện Hợp Dương "công tác", Lý Đạo Huyền cũng đã có một điểm điểm thiết nhập, dứt khoát thừa dịp cơ hội này, bắt đầu "duỗi tay" vào huyện Hợp Dương.
Bạch Diên mới vừa vào địa giới huyện Hợp Dương không bao lâu, một nhóm người đã tiến tới nghênh đón hắn, chính là huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển, vị huyện lệnh này tuổi tác cũng không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ ngoài 30 tuổi, còn nhỏ hơn Lương Thế Hiền một chút.
Vừa thấy Bạch Diên đến, hắn liền chắp tay làm lễ: "Ngươi chính là Bạch Diên Bạch tiên sinh?"
Bạch Diên vội vàng đáp lễ: "Chính là tại hạ, ngài là Phùng Tuyển Phùng đại nhân, huyện lệnh Hợp Dương đúng không?"
Phùng Tuyển gật đầu than: "Đúng vậy! Bản quan Phùng Tuyển, ôi, gần đây bị tặc tử Phiên Sơn Nguyệt kia làm phiền quá thể, đầu óc sắp không chịu nổi rồi. Vốn nghe nói tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân sắp tới thu thập tên kia, nào biết Kiến Nô nhập quan, tổng binh năm trấn đều phải vào kinh cần vương hết, ta ở đây miễn bàn khó khăn cỡ nào. Nghe Lương huynh nói, Bạch tiên sinh đã thành lập một đại dân đoàn ở huyện Trừng Thành, phát triển rất mạnh, còn từng ngăn cản Phiên Sơn Nguyệt tấn công huyện Trừng Thành, nói ngươi có biện pháp thu thập tên Phiên Sơn Nguyệt kia."
Bạch Diên nở nụ cười tự tin: "Đúng vậy, tại hạ có cách thu thập hắn."
Phùng Tuyển mừng rỡ: "Như vậy thì tốt quá."
Bạch Diên: "Ơ, Phùng đại nhân, ngài chảy máu mũi rồi kìa."
Phùng Tuyển "a" một tiếng, lập tức liền cảm giác được mình chảy máu mũi rồi, đưa tay vuốt mũi một cái, máu mũi bị lem luốc, làm thành một đường màu đỏ dài. Hắn cười khì một tiếng: "Không sao, từ nhỏ bản quan đã có chứng bệnh này, chỉ cần vui vẻ, khổ sở, kích động một chút thôi thì sẽ chảy máu mũi, không đáng ngại, lập tức sẽ ổn thôi."
Bạch Diên câm nín.
Phùng Tuyển: "Không biết Bạch tiên sinh dự định dùng biện pháp gì thu thập Phiên Sơn Nguyệt? Muốn đưa dân đoàn của huyện Trừng Thành qua đây sao?"
Bạch Diên cười: "Không cần! Chỉ cần Phùng đại nhân nói cho ta biết hành tung của Phiên Sơn Nguyệt, khi hắn ra ngoài đánh cướp lương dân, tại hạ có thể trong thiên quân vạn mã lấy tính mệnh của hắn."
Phùng Tuyển giật mình: "Việc này làm thế nào được?"
Bạch Diên cười kiêu ngạo, nhưng cố ý không nói, con người hắn chỉ có điểm này không tốt, hay thích tỏ vẻ trang bức, kích thích hứng thú người khác.
Phùng Tuyển có việc cầu người, chỉ có thể để mặc hắn trang bức: "Bản quan có câu phải nhắc nhở Bạch tiên sinh, mặc dù Phiên Sơn Nguyệt là tên tặc, nhưng trong lần chiêu an trước đã tiếp nhận chức vị thủ bị Hợp Dương, hiện tại ít nhiều cũng là một mệnh quan triều đình, việc ngài ra tay giết hắn, tuyệt đối không để lộ tin tức, bằng không cũng sẽ mang đến phiền phức cho Bạch tiên sinh."
Bạch Diên cười: "Phùng đại nhân cứ an tâm, nếu ngài thật sự lo lắng, đi cùng xem cũng được."
Phùng Tuyển thầm nghĩ: việc giết mệnh quan triều đình, sao ta có thể đến xem được? Nếu như ta có mặt ở hiện trường ám sát, về sau không khéo sẽ bị dính líu vào?
Chẳng qua...
Chuyện này thật sự muốn tận mắt nhìn thấy!
Nếu có cơ hội, vậy nhất định phải xem.
Phùng Tuyển thấp giọng nói: "Hiểu rồi, hiện tại Phiên Sơn Nguyệt đang đóng ở 'Tây Ngưu trang' phía bắc huyện Hợp Dương, mấy thôn trang lân cận đều bị hắn đánh cướp qua, các lão bách tính khổ không nói nổi, ta sẽ phái người dẫn đường. Bạch tiên sinh đi đến phụ cận Tây Ngưu trang chắc là sẽ có cơ hội."
Bạch Diên gật đầu: "Được! Vậy Phùng đại nhân chờ tin tức tốt của ta đi."
Phùng Tuyển phái ra hai tâm phúc, dẫn Bạch Diên đi về hướng Tây Ngưu trang.
Hắn đứng tại chỗ, nhìn đoàn người Bạch Diên biến mất ở đằng xa, trong lòng vẫn rất lo lắng, bèn cắn răng nói với gia đinh tâm phúc: "Lấy y phục dự phòng qua đây, bản quan muốn cải trang đi qua đó xem, dưới trướng Phiên Sơn Nguyệt kia còn có 2000 hãn phỉ, không phải dễ đối phó như vậy. Bạch tiên sinh chỉ dẫn theo không đến 30 người, bản quan lo lắng hắn không biết hắn có thành công hay không."
Gia đinh vội vàng đưa lên y phục cho hắn thay. Hắn vừa thay quần áo, trong đầu vừa nghĩ nếu như giết chết Phiên Sơn Nguyệt rồi, huyện Hợp Dương lập tức có thể an ổn, vừa hài lòng, máu mũi lại xoát một cái chảy xuống.
Gia đinh bên cạnh vội la lên: "Lão gia, máu mũi của ngài nhiễm đỏ y phục rồi."
Phùng Tuyển đưa tay lau, máu mũi lại làm thành một đường dài trên mặt, mỗi bên một đường, trông rất đối xứng, giống như là nghệ thuật hội họa cơ thể người: "Cầm một cái khác tới đây, ôi trời... máu chảy nhiều quá... đầu chóng mặt..."
Cùng lúc đó, núi Hoàng Long.
Trong doanh trại tạm thời của dân đoàn thôn Cao Gia...
Trình Húc mở ống trúc, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, vừa trải bằng ra xem sắc mặt liền trầm xuống, Cao Sơ Ngũ bên cạnh không khỏi ngạc nhiên: "Sao thế?"
Trình Húc: "Bên thôn Cao Gia truyền đến tin tức, Kiến Nô nhập quan, tổng binh năm trấn vào kinh cần vương, lượng lớn quan binh bị rút đi, tặc quân ở hai vùng Thiểm Tây, Duyên Tuy này sẽ càng nổi loạn hơn. Thiên Tôn nói, trước khi Thiểm Tây triệt để đại loạn, muốn chúng ta khẩn trương hành động, mau chóng giết chết Vương Tả Quải, báo thù rửa hận cho bốn huynh đệ đã chết."
Cao Sơ Ngũ: "Ồ, thì ra là thế! Vậy chúng ta khẳng định phải nỗ lực hơn rồi. Đại Ngưu, ngươi nói đúng không?"
Trịnh Đại Ngưu: "A, cơm bát bảo ngọt thật."
Mọi người nghẹn họng.
Trình Húc ném tờ giấy vào cây đuốc huỷ đi, sau đó đứng dậy, mở bản đồ ra.
Qua lại trong núi Hoàng Long đã lâu, địa hình xung quanh từ lâu đã rõ như lòng bàn tay, hơn nữa trên cơ bản gã cũng đã thăm dò qua sơn cốc ẩn thân của Vương Tả Quải.
Trình Húc đưa tay chỉ vào trên sơn cốc: "Chuẩn bị tiến công sào huyệt của Vương Tả Quải, một trận triệt để đánh tan hắn, mới không phụ mệnh lệnh của Thiên Tôn."
Mọi người: "Ngao!"
Trình Húc đột nhiên cảm giác không đúng chỗ nào: "Sao tam ngốc lại thiếu một người rồi?"
Cao Sơ Ngũ: "Không thiếu ta!"
Trịnh Đại Ngưu: "Cũng không thiếu ta!"
Trình Húc trợn trắng mắt: "Biết hai các ngươi ở đây rồi, ta đang hỏi, còn có một người đi đâu rồi?"
Một thân binh tiến lên một bước: "Sáng sớm Bát Địa Thỏ đã theo Thạch Kiên suất lĩnh đội thám báo đi ra ngoài trinh sát rồi. Hắn nói hắn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, loại chuyện làm thám báo này hắn là thiên hạ đệ nhất, ngoài hắn ra không ai làm được. Thạch Kiên cũng phải gọi hắn là gia."
Trình Húc dở khóc dở cười: "Người này làm thám báo lập công một lần, hiện tại thích làm thám báo rồi à? Đúng là... bỏ đi, mặc kệ hắn, dù sao thì trước khi tiến công Vương Tả Quải cũng cần rõ ràng xung quanh, chỉ dựa vào Thạch Kiên ta vẫn còn rất lo lắng, thêm một con thỏ tai dài đi đằng trước cũng khiến an tâm hơn."